“Vậy cảm ơn nhé”
Tài xế bên kia sau khi điện thoại xong, bên kia bảy đứa nhỏ đang ở cửa soát vé của tàu điện ngầm đi đến.
Bảo An nhìn thấy người phía trước đi qua, cũng hiếu kì mà đi qua theo thì bị của chắn trước mặt ngăn lại. Đầu của cậu bé còn không có cao bằng cửa chắn, đem cả thân thế nhỏ bé của cậu che khuất.
Sáu đứa nhỏ ở sau đi đến, cùng Bảo An giống nhau muốn đi qua cửa chắn.
Nhưng người phía trước vừa đi qua, cửa chắn liên bật ra ngăn căn chúng. Bảy đứa nhỏ vẻ mặt thắc mắc mà nhìn những người kia đi vào đi ra.
Tài xế vội vàng chạy đến: “Cậu chủ, chúng ta có phải nên quay về rồi không? Ở đây quá nhiều người.
“Tư Thái Lâm... Tư Thái Lâm muốn tìm chị” Tư Thái Lâm nói.
“Cô Đào bây giờ đang bận, cho dù là các cháu đến cũng quây rầy cô ấy làm việc. Khỏng bằng chúng ta trở về đợi?” Tài xế kiên nhân giải thích cho mấy đứa.
Tư Thái Lâm suy nghĩ một chút nhìn sáu đứa nhỏ nói: “Mình mời các cậu ăn cơm được không? Ăn xong béo lên thì có thể nhìn thấy mẹ”
Tài xế:
Tài xế thật sự dẫn mấy đứa nhỏ đi ăn cơm, là Tư Thái Lâm yêu cầu, không chiều theo sẽ làm ầm ï hết cả lên.
Đi đến nơi cao cấp, thức ăn an toàn không có người lộn xộn tương đối yên tâm.
Bảy đứa nhỏ liền chọn vị trí ở gần cửa số.
Bảy đứa vừa đến nơi, hơn nữa là xếp hàng đi vào lập tức thu hút không ít ánh mắt của khách hàng và nhân viên.
Bởi vì chân ngắn đầu tiên là leo lên chỗ ngồi, rồi lại xê dịch cái mông nhỏ ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống cái bụng nhỏ tròn tròn càng lộ rõ.
Chân ngắn lắc lư trong không trung, bảy đứa nhỏ tròn tròn đáng yêu.
“0a, đứa trẻ đáng yêu ở đâu ra vậy?”
“Bảy đứa bé đấy, đễ thương quá.”
“Thật mềm mại, thật đáng yêu. Trời ơi. trái tim thiếu nữ của tôi.. “
“Đây chắc chắn là muốn gạt tôi sinh con phải không”
“Cảm thấy so với đứa bé trong 'Lời trẻ con không kiêng đè' còn dễ thương hơn
Bảy đứa trẻ hoàn toàn không luống cuống. Tư Thái Lâm có cơ hội ra vào nơi cao cấp quen rồi, mà sáu đứa nhỏ tốt xấu cũng là từ nước ngoài trở về xem như là thấy qua quen mặt.
Tài xế ở bên gọi món cho mấy đứa nhỏ. Ông đưa thực đơn cho mấy đứa nhỏ xem: “Có muốn ăn gì không?”
Sáu đứa nhỏ nhìn thấy beefsteak trên thực đơn, lập tức nghĩ đến ngày đó mẹ cho chúng nó ăn. Ánh mắt mở to lập tức lóe sáng, miệng nhỏ đều há to.
Ngón tay ngắn ngủn của Bảo Nam chỉ vào bên trên: “Bò”
Bảo Vỹ: “Con cũng muốn ăn thịt bò.”
Bảo Long: “Bò”
Bảo My: “Thật nhiều nhiều...”
Bảo Hân: “Kem ly”
Bảo An gật đầu: “Dạ.”
Tư Thái Lâm: “Con muốn tất cả.“. Ngôn Tình Sủng
“Vâng” Tài xế vội nói với người nhân viên: “Bò bít tết, mỗi loại khẩu vị lấy một phần. À, đừng cay, các bạn nhỏ không thể ăn cay. Con tôm hai triệu rưỡi này, mỗi người lấy một phần phải bóc vỏ, còn có cái này...”
Tài xế cũng sẽ không để mấy đứa nhỏ ăn bít tết và kem ly, cũng phải có món khác. Nhất là món chính phải phong phú, mấy đứa không thể bị đói.
Sau khi tài xế đợi cho đồ ăn đưa lên, nhìn thấy bọn nhỏ ăn ông mới ra ngoài gọi điện thoại cho đì Hà.
Nói với bà ăn xong sẽ đưa trở về. Còn gửi cho dì Hà bức hình bảy đứa nhỏ đáng yêu để bà an tâm.
Đào Anh Thy tan làm trước giờ nghỉ, vừa ở đi ở tàu điện ngầm vừa gọi điện thoại cho dì Hà.
“Alo Dì Hà, con vừa tan làm chuẩn bị đi về. Sáu đứa nhỏ ở nhà có phải ầm ĩ muốn con không? Dì nói với mấy đứa là con về nhà ngay”
Đào Anh Thy một khắc cũng không muốn sáu đứa nhỏ chờ, không thể chờ được mà phải gọi điện.
“Con hôm nay có thế về sao?” Dì Hà hỏi.
“Dạ, đã trở về, nửa tiếng sau về đến nhà”
“Nhưng sáu đứa nhỏ bây giờ không ở nhà.”
Đào Anh Thy sững sốt, kinh ngạc đừng lại: “Đi đâu rồi?”
“Được tài xế của Tư Thái Lâm dẫn ra ngoài ăn cơm rồi, nói là ăn xong quay về.