“Hai người tắm chung không chỉ tiết kiệm thời gian mà còn tiết kiệm được.” Giọng Tư Hải Minh trầm thấp khàn khàn, hơi thở cực nóng phả trên gương mặt mịn màng của cô.
Đào Anh Thy bình ổn trái tim đập thình thịch, chậm rãi ngước mắt: “Thật sự có thể… Tiết kiệm thời gian sao?” Tư Hải Minh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt càng sâu thẳm, mang theo sự nguy hiểm, khiến Đào Anh Thy muốn bỏ trốn. Nhưng cô đang bị anh giam cầm, muốn trốn không được, không chừng còn sẽ khiến anh hung ác hơn.
“Vậy thì chắc tôi hiểu nhầm rồi.
Chẳng qua là tắm rửa thôi, đúng không? Có gì không được?” Đào Anh Thy cố ý nói, sau đó chui ra từ dưới nách Tư Hải Minh, đi vào phòng tắm. Cô cởi từng món quân áo, Tư Hải Minh đẩy kính mờ của phòng tắm, dáng người cao lớn tựa vào tường thủy tinh, nhìn chăm chằm Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không quay đầu, ánh mắt tràn đầy áp bách như hóa thành thực chất trên người cô, khiến cô căng thẳng, cảm thấy mình đang bị xâm phạm bằng thị giác.
Anh ta muốn làm gì? Không vào tắm rửa mà đứng ở đó như thưởng thức, khiến Đào Anh Thy hoảng hốt. Cô kìm nén cảm xúc, cố găng làm cho mình trở nên bình thường, cởi hết quần áo đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước lướt qua đường cong trên cơ thể mình.
Thân thể cô vừa ướt nhẹp thì nghe thấy Tư Hải Minh ở sau lưng có động tĩnh. Đào Anh Thy thâm nghĩ, anh thử làm cho tôi nhìn anh với cặp mắt khác xưa đi chứ.
Tư Hải Minh ôm cô từ sau lưng, hơi thở phả lên cổ cô, nóng hơn cả nước ấm.
“Đừng khẩn trương, chỉ tắm rửa bình thường thôi. Đương nhiên, nếu em muốn làm gì thì tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn em” Đào Anh Thy cắn răng: “Vậy thì anh có thể buông tôi ra không? Thế này thì còn tắm rửa kiểu gì?”
Tư Hải Minh không buông cô ra, giọng khàn khàn: “Tôi tắm cho em” Đào Anh Thy đẩy anh ta ra, thoát khỏi vòng tay anh ra rồi trốn vào góc, kéo khăn tắm quấn lên người, đề phòng nhìn Tư Hải Minh: “Tôi thấy anh không đơn thuần gì hết”
“Lại đây.”
“Không!” Tư Hải Minh không nổi giận mà đến gần Đào Anh Thy. Thấy tình thế bất lợi cho mình, Đào Anh Thy xoay người muốn chạy. Trên vài cô trâm xuống, là bàn tay của Tư Hải Minh, khiến cô giật mình, phản xạ ném khăn tắm lên mặt Tư Hải Min, đồng thời che thân chạy ra ngoài, xoay người đóng sầm cửa phòng tắm.
Tư Hải Minh không đuổi theo cô mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy xâm lược. Nếu anh không buông ra, sao cô có thể thoát khỏi sự khống chế của anh? Đào Anh Thy chạy vào phòng chứa đồ, mặc nội y và đồ ngủ.
Sau khi đeo dây thắt lưng xong xuôi, Đào Anh Thy mới có thời gian thở dốc, nhìn bản thân mình trong gương.
Khuôn mặt cô vẫn còn đỏ ửng. Cô xoay người lắng nghe, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau đó cô chạy ra khỏi phòng.
Bây giờ chỉ có phòng của sáu đứa nhỏ mới là an toàn nhất, Tư Hải Minh còn chưa đến mức làm gì cô trước mặt sáu đứa nhỏ.
Cửa mở ra, sáu đứa nhỏ nằm trên giường nhất thời tỉnh táo.
“Mẹ với ba tắm chung, mẹ nhanh nhất, giỏi nhất!” Bảo Nam kích động. . Ngôn Tình Sắc
Đào Anh Thy cười gượng. Tắm rửa mà còn có lợi hại hay không à? Cô chỉ trốn khỏi hổ khẩu thôi mà.
Bảo Vỹ cười đứng trên giường, vươn hai tay: “Mẹ bế!” Đào Anh Thy đi qua, bế Bảo Vỹ rồi lên giường. Vừa ngồi xuống, mấy đứa nhỏ khác không cam lòng lạc hậu, đều trèo lên người Đào Anh Thy.