Đào Anh Thy ngã vào lòng Tư Hải Minh, mệt mỏi mà thở dồn dập.
Toàn thân cỏ đầy mồ hôi, kể cả tóc cô cũng ướt đẫm, trên mặt nhuộm màu đỏ như thoa son.
Cô ngất xiu mất một lúc mới tỉnh táo lại, đi xuống khỏi người Tư Hải Minh, tiện tay nhặt quần áo trên đất lên che lên người, tựa vào cạnh cửa xe bắt đầu mặc đồ.
Tư Hải Minh cứ thế ngồi đó, thán nhiên thưởng thức dấu vết mà anh ta để lại trên người cô. Đôi đồng tử anh u ám sâu sắc mang theo sự nguy hiểm.
Đào Anh Thy chịu đựng cảm giác xấu hổ, cầm quần áo mặc một cách nhanh chóng, hỏi không biểu cảm: “Tôi có thể về được chưa?”
“Có thể đi được rồi.”
Đào Anh Thy không muốn tranh luận chuyện này với anh, đấy thẳng xe ra đi xuống.
Trong khoảnh khắc chân cô rơi xuống đất nó như nhũữn ra, suýt chút nữa té xuống đất nhưng Đào Anh Thy không tỏ vẻ gì mà đi về phía cư xá.
Tư Hải Minh tựa vào ghế ngồi, đồng tử màu đen sắc bén mà thâm trầm nhìn về phía xa. Anh nhận ra bóng dáng mảnh khánh chưa đi xa kia chợt cứng đờ, bước chân đừng lại, hai giây sau lại đi tiếp.
Khóe môi anh hơi cong lên, đôi đồng tử đen thoáng qua ánh sáng rực rỡ như ác ma.
Cơ thể Đào Anh Thy cứng ngắc mất tự nhiên ở chỗ nào đó, đi từng bước từng bước không dám dừng lại cho tới khi về tới nhà. Cô vào phòng tắm, lập tức cởi đồ ra, đứng tắm rứa dưới vòi hoa sen.
Cô muốn tắm sạch những dấu vết mà anh ta để lại, Đào Anh Thy thật sự đứng không yên, chống vào vách tường ngồi xuống, để mặc làn nước ấm dội lên người.
Tư Hải Minh đồ thú vật đó, cách nào cũng không làm mà lại cứ càn rỡ điên cuồng muốn cô như thế.
Tính ra lần trước uống thuốc đã qua bảy mươi hai tiếng. Nói cách khác là cô phải ra ngoài mua thuốc uống nữa rồi!
Thuốc tránh thai khẩn cấp gây tổn thương cho cơ thể. Nếu lần nào Tư Hải Minh cũng thế vậy chẳng phải cơ thế cô sẽ xảy ra vấn đề hay sao?
Nhưng làm sao có thể ngăn cản Tư Hải Minh xâm phạm cô đây?
Là tự cô nói đời này vô sinh, sao có thể phủ nhận được?
Đào Anh Thy cúi đầu nhìn vết khâu do dao mố trên bụng mình, cô cảm thấy rất đau đầu...
Hay là trưa mai đi mua thuốc tránh thai đi.
Theo lý thì chỉ cần không quá bảy mươi hai tiếng là có thế. Nhưng Đào Anh Thy cám thấy Tư Hải Minh không giống người khác, dường như chỉ chậm một giây đồng hồ cũng thêm một phần nguy hiểm. Bất cứ lúc nào trong bụng cô cũng có thế có thêm sáu người!
Dọa chết cô mất!
Đào Anh Thy hiểu được chắc chăn Tư Hải Minh sẽ không thể chỉ có một lần như thế. Nếu sau này anh muốn vô số lần chẳng lẽ lần nào cô cũng phải uống thuốc à?
Cho nên lúc trong hiệu thuốc.
“Xin hỏi có loại nào uống vào ít gây tổn thương tới cơ thể nhất không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Vậy thì uống hàng ngày, không có ảnh hưởng lớn tới cơ thể.” Dược sỹ nói.
“Vậy tôi muốn loại hàng ngày”
“Được thôi.” Dược sỹ đưa cho cô một hộp thuốc tránh thai hàng ngày.
Đào Anh Thy bỏ vào túi, định đẩy cửa bước ra thì như nghĩ tới điều gì nên quay lại, nhìn lọ thuốc thực phẩm chức năng trong quầy thủy tinh: “Đây là vitamin à?”
“Vâng”
“Lấy cho tôi một lọ.”
Đào Anh Thy mua thực phẩm chức năng và thuốc tránh thai về, đi Hà và sáu đứa bé đều đang ngủ trưa, còn chưa dậy. Cô đi tới phòng vệ sinh, đổ vitamin ra để bên cạnh, bóc thuốc tránh thai ra rồi bỏ vào trong lọ vitamin.
Dù là người ngoài thấy lọ thuốc này cũng tưởng là vitamin chứ không bị nghi ngờ là thuốc tránh thai.
Nhất là Tư Hải Minh, cho nên lọ thuốc như vậy để đâu cũng an toàn.
Gần một tuần sau, kỳ kinh của Đào Anh Thy tới.
Sáng sớm lúc vào bộ phận, Trương Thiên Di thăng quan tiến chức thuận lợi đi ra thấy cô đã giật mình: “Làm tôi giật cả mình! Cô là ma à mà mặt trắng bệch thế?”
Đào Anh Thy giơ khuôn mặt trằng bệch lên, hai mắt không có thần, môi run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trạng thái bệnh tật đầy đủ. Cô có thế tới đài truyền hình đã là vô cùng cố gắng rồi.
“Tôi... Cơ thể có chút hơi khó chịu”
Trương Thiên Di thật muốn nói cô hai câu nhưng thấy dáng vẻ này thì chẳng muốn nói nữa: “Cho cô nghỉ hôm nay đó, nhanh đi bệnh viện khám một chút đi! Không, cô khó chịu ở đâu? Thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng đó”