Cách đó không xa, Bảo My đang chạy theo Bảo Long, không hề có chút
khó chịu nào. Đào Anh Thy cũng cảm thấy khỏi rồi, nên nói: “Được, tối nay sẽ đi, không Có người nào đen đủi hơn tôi cả. Thứ càng không muốn nghĩ tới, lại càng xuất hiện trước mặt.”
Di Hà biết người mà cô nói đến là Đào Hải Trạch: “Đúng vậy, không ngờ còn gặp lại, nhìn dáng vẻ thật sự giống như hình người dạng chó vậy. Chủ nhà nhìn cũng rất tốt, không ngờ lại làm ra loại chuyện này”
“Chủ nhà không phải là người phụ nữ giàu có đi tìm bà tôi” Đào Anh Thy nói.
Mặc dù đã nhiều năm rồi, nhưng gương mặt của hai người họ hoàn toàn không giống nhau, cho nên cô có thể phân biệt được.
“Không phải? Vừa nãy chủ nhà gọi ông ta là “ông xã” mà?” dì Hà nói.
“Chắc là lại ly hôn rồi. Loại người giống như ông ta, cho dù có ly hôn bao nhiêu lần cũng không cảm thấy kỳ lạ” Đào Anh Thy nhàn nhạt nói.
Nhưng với ấn tượng về hình tượng người ba trong lòng cô cũng khác rất lớn. Lúc trước Đào Hải Trạch rất quê mùa, côn đồ cục súc, bây giờ lại tây trang thẳng thớm, ra dáng một người thành đạt, có vẻ như cuộc sống diễn ra rất tốt đẹp.
Đào Anh Thy ngẩng đầu, nhìn thấy camera cách đó không xa, không đám
chơi lâu, nên đẫn bọn nhỏ còn chưa chơi chán về. Sau khi trở về, Đào Anh Thy và dì Hà bắt đầu thu xếp đồ đạc. Không có thứ gì để thu dọn cả, mang theo tiên và bọn nhỏ là có thể đi được rồi, những đồ khác đều là mua ở đây, đến chỗ khác có thể mua lại.
Sáu đứa nhỏ chạy vào phòng khách, không biết là chân nhỏ của ai giẫm vào điều khiển từ xa trên mặt đất. Tivi tự bật lên.
“Hứm?” Sáu đứa nhỏ đều quay đầu lại, vẻ mặt hói chấm, đường như không biết tại sao tivi lại tự mở ra.
Trên tivi đang phát sóng về bản tin mới. còn là tin về tội phạm.
“Vào khoảng bảy giờ tối hôm trước. một chiếc xe †axi riêng đã chở một
đoàn khách tại bến xe. trên đường đến Hải Phòng. hành khách trên xe đã
biến mất, nghi phạm là anh Phạm Tứ Bình đã bị tạm giữ”
Đào Anh Thy đang thu đọn ngẩn ra, quay đầu lại. quay
đầu nhìn gương mặt của Phạm Tứ Bình trong tivi, anh ta đang mặc áo tù. khóc lóc thảm hại.
Đây không phải là tài xê taxi đó sao?” Dì Hà ngạc nhiên.
Đào Anh Thy không nói gì, sắc mặt cứng đờ. Tin tức này như là một vụ án phạm tội bình thường.
Tuy nhiên cô bà đi Hà biết rất rõ, vụ án này không hề bình thường.
Thậm chí còn không cần chỉ tên xưng họ cũng biết là thủ đoạn của Tư Hải Minh.
Nhanh như vậy mà đã phát hiện có vấn đề, tìm được tài xế, còn đổ hết tội danh lên đầu người tài xế đó nữa. Chính là muốn Đào Anh Thy nhìn thấy. Thậm chí còn thỏa hiệp.
Còn chưa hồi thần lại, tivi đột nhiên chuyến đối, biến thành cuộc phỏng vấn của người nổi tiếng.
Tư Hải Minh mặc vest đen xuất hiện trên màn hình, anh ngồi trên ghế, vắt chân, lạnh lùng bức người, khi thế âm trầm che dấu, không hề tức giận nhưng lại khiến người khác sợ hãi.
Người đã lâu không gặp, đột nhiên xuất hiện vào lúc này, vậy mà vẫn khiến Đào Anh Thy bị dọa sợ hoảng loạn, cho dù là cách màn hình tivi.
Tay nhỏ của Bảo An kích động chỉ vào tivi: “Xe xe”
Dường như đây là biệt danh của Tư Hải Minh trong lòng của cậu bé vậy.
Bảo Nam: “Tớ biết chú ấy”
Bảo Vỹ: “Tớ cũng biết”
Bảo Long: “Biết”
Bảo My: “Ừm…”
Báo Hân giơ hai tay lên: “Anh trai của Tư Thái Lâm”
Đào Anh Thy cho rằng chỉ là một cuộc phỏng vấn bình thường của Tư Hải Minh, nhưng, sau khi người dẫn chương trình hỏi một hai câu liên quan đến kinh doanh thì chủ đề thay đổi.
*Xin hỏi anh Hải Minh, ngoại trừ tập đoàn Vương Tân của anh, còn có người nào có chỗ đứng trong lòng ngài nữa không?” Người dẫn chương trình này không phải ai khác, mà chính là Trương Thiên Di.
“có”
“Là người như thế nào?”
“Phụ nữ”
“Anh có thế tiết lộ người đó là ai không? Đó hẳn là một người phụ nữ rất đặc biệt”
“Một người phụ nữ không biết sống chết”
Nói xong, ánh mắt của Tư Hải Minh đột nhiên nhìn thắng vào máy quay, đôi mắt đen sắc bén mang theo lệ khí ngẩng lên, dứt khoát đến nỗi dường như xuyên qua màn hình, nhìn đối diện với Đào Anh Thy vậy: “Tôi xem cô chạy thế nào”