Âm thanh kháng nghị của cô còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, môi đã bị Tư Hải Minh bá đạo hôn xuống, hơi thở trong nháy mắt hoàn toàn bị đối phương cướp đoạt.
Đào Anh Thy chật vật cố gắng quay mặt đi, há miệng thở dốc: “Tư Hải Minh anh đừng có mà quá đáng. Từ hôm qua cho đến bây giờ đã quá đủ rồi”
“Mới thức dậy đã có suy nghĩ muốn bỏ chạy, xem ra sức lực vẫn còn nhiều lắm.” Cả bàn tay Tư Hải Minh giữ chặt lấy cảm cô, khiến cho khuôn mặt cô không tài nào nhúc nhích được.
Đào Anh Thy vô cùng sốt ruột: “Tôi không chạy, không chạy thật mà”
“Không chạy?”
“Ừ, không chạy. Thật ra tôi cảm thấy hơi buồn ngủ, hay là ngủ tiếp đi?” Đào Anh Thy dùng giọng điệu thương lượng nói.
Trong lòng cô cũng không nhịn được mà run sợ, còn tưởng rắng Tư Hải Minh sẽ không đáp ứng mình.
Không nghĩ tới chỉ giây lát sau, Tư Hải Minh đã buông cô ra.
Đào Anh Thy bật người đứng dậy, túm lấy cái áo sơ mi choàng qua rồi chạy thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy Tư Hải Minh nằm xuống giường tiếp tục ngủ, cho đến khi tầm mắt áp bức kia đảo về phía này. Đào Anh Thy mới giật mình quay trở lại nằm xuống bên cạnh anh.
Trên người còn đang mặc cái áo sơ mi màu trắng của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy thật sự không thể sinh ra lưu luyến.
Chỉ có thế bị bắt ép tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong suy nghĩ của Đào Anh Thy, không phải đã có người nói Tư Hải Minh sẽ nổi cáu khi rời giường sao? Nhưng sao trông như cũng không có gì giống mà? Nổi cáu khi tỉnh dậy bình thường đều là cái dạng khủng bố như thế này sao? Tư Hải Minh không chỉ không có bộ dạng đáng sợ mà nhìn qua có vẻ nói chuyện cũng tốt lắm?
Mãi cho đến giờ ăn cơm trưa, Đào Anh Thy mới cùng Tư Hải Minh từ trong phòng ngủ đi ra.
Ăn cơm ngay tại hội quán.
Tất cả phụ vụ của hội quán đều vây quanh Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy dường như cũng đã quen với cái kiếu đế vương này của Tư Hải Minh.
Ăn xong rốt cuộc sắc mặt của Tư Hải Minh cũng có chút chuyển biến tốt, người phụ trách lập tức xoay người đi tới, cung kính nói: “Anh Hải Minh, anh có gì phân phó ạ?”
“Đóng gói cho tôi một phần”
Đào Anh Thy có chút ngoài ý muốn nhìn anh, vội vàng nói: “Không cần, không cần đóng gói đâu. Tôi thật sự không muốn ăn lắm”
“Không ngon sao?” Vừa nghe Tư Hải Minh hói như vậy xong, sắc mặt người quản lý đứng bên cạnh thoáng chốc trảng bệch.
Đồ ăn không ngon? Khiến cho ngài Hải Minh thấy không hợp khấu vị, vậy hội quán của mình còn có thế giữ được sao?
“Không phải, cảm giác ăn uống không ngon miệng, có thể là do mệt mỏi quá” Đào Anh Thy buồn bã, ỉu xìu nói.
“Tôi cứ nghĩ là cô không thấy mệt” Tư Hải Minh nhẹ nhàng tặng cho cô một cái liếc mắt.
Quản lý đứng bên cạnh vừa nghe đã cảm thấy không đúng lảm, đề tài này dường như không thích hợp để anh ta nghe thấy, vì thế tự biết thân biết phận lui nhanh ra chỗ khác.
Đào Anh Thy phản bác: “Tôi cũng không phái là người máy, mỏng manh như vậy, lần sau anh... có thể đừng như vậy nữa được không? Ai mà chịu nổi anh như thế chứ?”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu”
Đào Anh Thy không im lặng không nói gì, cô nào có phải được đằng chân lần đằng đầu đâu? Rốt cuộc ai mới là người được đằng chân lân đằng đầu đây?
Không tiếp tục kéo dài đề tải này với anh nữa, cô đã nhìn ra được, quyết định của Tư Hải Minh thật sự không dễ dàng gì cứ thay đổi như vậy được.
Còn về lý do vì sao cô không muốn đóng gói mang về cho sáu đứa con của mình ăn được, bởi vì một việc làm một hai lần thì có thể nhưng nếu làm quá thường xuyên sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm giác hoài nghi.
Hiện tại cô làm cái gì cũng phải cấn thận từng chút một.
Con ngươi đen láy, thâm trầm của Tư Hải Minh nhìn thoáng qua sự mệt mỏi trong mắt Đào Anh Thy, phân phó cho phục vụ: “Mang sữa dâu lên đây”
Đào Anh Thy sửng sột một chút, quay sang liền thấy người quản lý đã đi lấy.
Rất nhanh, sữa dâu tự làm rót đầy trong một cái ly thủy tinh được bưng tới, phía trên miệng ly còn trang trí thêm hai quả anh đào đỏ mọng.
Đào Anh Thy nhìn ly sữa dâu trước mặt đang tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, cô có chút ngây người, hình như cô không có nói là mình muốn uống sữa.
Trong đầu lập tức nhớ lại trước kia khi còn đang làm việc ở tập đoàn Vương Tân, Tư Hải Minh nói trên người cô phảng phất mùi sữa tươi nên cô thuận miệng nói dối, bảo chính mình rất thích uống sữa dâu.
Vì vậy, Tư Hải Minh biết cô không có cám giác ngon miệng cho nên mới gọi cho cô sao?
Đào Anh Thy uống một ngụm, mùi vị sữa đâu nông đậm tan ra trên đầu lưỡi. Đã qua lâu như vậy rồi, cái chuyện không đáng nhắc tới này mà anh vẫn còn nhớ rõ sao?
Ngay cả cô cũng không thể nhớ được. Trí nhớ của người đàn ông này quả thật là đáng sợ.
Tư Hải Minh nâng mắt nhìn khóe miệng Đào Anh Thy dính một chút bọt sữa màu trắng, ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu xa.
- ------------------