“Hừ” Hàng lông mày thanh lệ của Đào Anh Thy nhăn lại, cổ họng rõ ràng có chút đau còn có chút khàn khàn.
Sau khi rửa mặt, mặc đồ áo liền xuống lầu.
Giờ này Tư Hải Minh khẳng định là chưa ngủ dậy. Đào Anh Thy đi thẳng ra ngoài cửa.
Bào Điển vội hỏi: “Cô Anh Thy, cô muốn đi đâu vậy?”
Đào Anh Thy nói: “Hôm nay ngài Hải Minh cho phép tôi rời đi” Yết hầu không thoải mái, cô lại hừ một tiếng.
“Nhưng tôi không nhận được thông báo” Bào Điển nói.
“Chắng lẽ tôi sẽ lừa ông hay sao?”
“Xin lỗi cô Anh Thy. Nếu như thả cô đi đến lúc ngài Hải Minh trách tội xuống...” Bào Điến rất là khó xử.
“Nếu không thì sau khi đợi ngài Hải Minh tỉnh dậy, cô lại đi có được không?”
“Đợi anh ta tỉnh đậy, phải đến lúc nào chứ? Tôi bây giờ đi vừa vặn có thể đi làm, đợi anh ta tỉnh lại tôi chỉ có thể đi buổi chiều” Đào Anh Thy không hài lòng nói.
“Cô Anh Thy, cho dù tôi để cô đi thì vệ sĩ bên ngoài cũng sẽ không cho đi” Bào Điến nói.
Đào Anh Thy buồn bực, cái tên Tư Hải Minh này tối qua trở vẽ phòng lại không thể nói trước sao?
“Cô Anh Thy, dùng bữa sáng trước nhé?”
“Có nước uống không? Cố họng tôi không thoải mái”
“Vâng” Bào Điển quay người nói người hầu đi rót nước.
Đào Anh Thy đem nước uống xuống, cổ họng ươn ướt mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Tư Hải Minh chắc chắn là cầm thú, dã thú.
Đào Anh Thy dùng bữa sáng, ngồi ở trên sô pha xem thời gian chờ Tư Hải Minh dậy. Tư Hải Minh nếu như chín rưỡi sáng mới tỉnh thì cô phải đợi ở đây đến chín rưỡi sáng sao?
Không, cô một khắc cũng không muốn đợi nữa. Đào Anh Thy do dự vài phút thì đi lên lầu, rón ra rón rén mà đi vào phòng của Tư Hải Minh, tiếp đến đi vào phòng ngủ của anh ta. Vào trong cô liền nhìn thấy người đàn ông đang ngủ ở trên giường. Cho dù là như vậy nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác nguy hiểm, giống như là đã thú trong giấc ngủ bất cứ lúc nào cũng sẽ vồ đến.
Sau khi Đào Anh Thy vào cửa liền nín thở mà đứng ở bên cạnh giường, nhìn gương mặt của người đàn ông kia không biết làm sao? Anh ta ngú dậy có tức giận không? Cô nếu trực tiếp đánh thức người ta dậy như vậy thì khác nào chạm vào vảy rồng của Tư Hải Minh, có phải đừng nghĩ đến rời khỏi biệt thự Minh Uyển không?
Đào Anh Thy muốn nhìn xem Tư Hải Minh rốt cuộc có thể ngủ say bao nhiêu liền tiến lại gần mặt, không khỏi làm mặt quỷ với anh ta.
Sợ là người của tập đoàn Vương Tân như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến đường đường là người nắm quyền buổi sáng không đi đến công ty là vì ngủ nướng.
Gương mặt này cho dù là nhìn xa hay nhìn gần thì đều tuấn tú và có sức hút, góc cạnh rõ ràng lại mang theo sức hấp dẫn không giận mà uy.
Đáng tiếc tính cách quá đáng sợ.
Ngay lúc Đào Anh Thy oán thầm với gương mặt kia, thậm chí muốn động tay động chân vào mặt của Tư Hải Minh thì một giây trước mắt anh ta vẫn còn nhắm đột nhiên mở to.
Đào Anh Thy sợ tớ mức ngây người, sững sờ mà đối diện với hai con ngươi đen sắc nhọn kia. Ngón tay của cô cách mặt còn kém một milimet cứng đờ ở đó. Tiếp đó cổ tay bị anh ta siết chặt dùng sức kéo qua, Đào Anh Thy cả người choáng váng.
“A!”
Dọa đến kêu thám thiết, giây tiếp theo cô ngã ở trên giường còn chưa hoàn hồn thì hình bóng của Tư Hải Minh bao trùm qua đây, che phủ cô.
“Lén lún làm cái gì ở đây?”
Đào Anh Thy da đầu run lên, vội giải thích: “Tôi tôi tôi khỏng có chạm vào anh chỉ làm kiểu đó muốn nhìn xem anh tỉnh dây chưa, thật sư...”
“Có phải là muốn tiếp tục chuyện hôm qua không? Hứ?” Tư Hải Minh con ngươi đen híp lại, nguy hiểm khiếp người.
“Không không không phải, anh bình tĩnh một chút. Tôi chính là muốn đến nhìn anh, không muốn làm cái khác. Là anh tự mình tỉnh, không liên quan việc của tôi” Đùa giỡn cái gì vậy? Chọc tới Tư Hải Minh cô còn muốn sống hay không.
Tư Hải Minh không nói chuyện, con ngươi đen nhìn chắm chắm cô chốc lát rồi nắm xuống.
“Á?” Cơ thể của Đào Anh Thy vấn ở dưới khủy tay của Tư Hải Minh, nửa người anh ta đè lên cô.
Làm cái gì vậy?
“Ngài Hải Minh...”
“Đừng đế tôi nghe thấy cô nói chuyện nữa”
Đào Anh Thy cảm môi, không nói chuyện cũng không thể di chuyển, nháy mắt biến thành cái gối ôm.
- ------------------