Có phải điều này chứng tỏ rằng Tư Hải Minh sẽ
không để cho cô phải xảy ra chuyện không?
Nếu cô chết đi, anh phải trút hết thù hận trong lòng ra thế nào nữa?
Đào Anh Thy biết khoảnh khắc mình gặp Từ Hạo Bân là cô đã bắt đầu đánh cược.
Cô đánh cược Tư Hải Minh sẽ xuất hiện, đánh
cược anh sẽ bỏ qua cho nhà họ Từ, thậm chí là
đánh cược anh sẽ không đuổi tận giết tuyệt nhà họ Từ.
Nhưng sự thật sẽ theo đúng những gì cô cược à?
Tư Hải Minh là người lòng dạ độc ác như thế,
anh sẽ ra tay lưu tình với nhà họ Từ sao?
Dưới ánh đèn sáng rực, suy nghĩ của Đào Anh
Thy từ từ trở nên rõ ràng hơn. Cô tự thấy suy nghĩ này quá mức ngây thơ.
Có thể tất cả chuyện này là công dã tràng
Xem ra cô cũng giống Từ Hạo Bân, uống rượu vào là đầu óc trở nên hồ đồ…
Sáng sớm, Đào Anh Thy tỉnh lại thì sờ sáu đứa
bé bên cạnh nhưng lại sờ vào một khoảng không
Cô lập tức mở mắt ra thấy trên giường không có bé
nào, đầu cô mù mờ, sửng sốt hai giây mới phản
ứng được là chúng ngủ với đì Hà.
Cơ thể Đào Anh Thy mềm nhũn, nằm tiếp trên
giường, nhìn trần nhà chằm chằm đến mê mẩn.
Ngày mai được nghỉ, cô có thể không cần phải dậy sớm như thế.
Từ sau khi có con, cô chưa từng có một giấc ngủ nướng,
Cũng không biết mùi vị của việc ngủ nướng là thế nào nữa.
Lúc cô ngây ngẩn thì nghe thấy bên ngoài có
tiếng động. Hình như cô nghe thấy tiếng Tư Thái Lâm?
Nếu Tư Thái Lâm tới thì là ai dẫn tới?
Đào Anh Thy đứng dậy, ra khỏi phòng thì thấy.
Tư Thái Lâm đang chơi với sáu đứa bé thành một cục.
Mà dì Hà thì đang nấu bữa sáng trong phòng
bếp.
“Mẹ”
“Mẹ”
“Mẹ
“Mẹ!
“Mẹ
“Mẹ
Sáu đứa bé vung đôi chân nhỏ vui vẻ chạy tới,
ôm chặt hai chân cô. Bảo Vỹ bò lên trên, treo ngang
eo cô, bướng bỉnh không muốn xuống dưới.
Tư Thái Lâm cũng chạy tới, đứng trước mặt
Đào Anh Thy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt
to sáng lấp lánh: “Chị, đã rất lâu chị không tới nhà họ Tư rồi”
“Mẹ phải làm thêm giờ!” Bảo Vỹ giải đáp thay mẹ
“Ừữf’ Bảo Hân và Bảo My cũng gật đầu, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu.
Đào Anh Thy hỏi Tư Thái Lâm: “Em đến một mình à?”
“Chỉ mình em. Có phải em rất lợi hại không?” Mắt Tư Thái Lâm lóe sáng.
“Rất lợi hại” Đào Anh Thy nghĩ chắc có lái xe
đưa cậu bé tới nhưng nếu không có ý của Liêu Ninh
thì cậu bé cũng không xuất hiện ở đây đâu nhí?
Như vậy, Đào Anh Thy cũng chỉ có thể tiếp
nhận. Cô không thể tức giận với trẻ con
“Các con đi chơi đi, mẹ đi rửa mặt một chút
nữa” Cô kéo Bảo Mỹ trên người xuống. Vừa rơi
xuống đất, sáu đứa bé tỏ ra vui mừng chạy tới phía
khác cùng với Tư Thái Lâm.
Bảy đứa trẻ đáng yêu tròn xoe đang chơi trên thảm xốp trên sàn.
Lúc Đào Anh Thy trở về phòng, điện thoại trên
tủ đầu giường của cô đang rung lên.
Cô cầm điện thoại lên, vừa thông thì giọng Liêu
Ninh truyền tới: “Anh Thy, Tư Thái Lâm tới chỗ con
Mẹ nói thế nào nó cũng không nghe. Nó muốn đi
tìm sáu đứa trẻ. Con không để bụng việc này chứ?. Đam Mỹ Sắc
Con cũng biết đấy, trước kia Tư Thái Lâm cũng rất
thích bọn chúng. Nếu không cho nó đi nó lại náo loạn cả lên.”
“Mẹ nói không sai, đúng là con không thể làm
gì Tư Thái Lâm ở đây” Đào Anh Thy nói câu này là một câu hai nghĩa.
Liêu Ninh như thể nghe không hiểu, nói: “Đúng
đó, suy nghĩ của trẻ con đơn giản, chỉ cần có chơi là
được rồi. Hơn nữa, Tư Thái Lâm vô cùng thích con,
cứ gọi một câu chị hai câu chị đó! Anh trai không
thương nó chỉ có chị thương nó”
Đào Anh Thy cảm thấy chuyện đó chẳng khác. gì bắt cóc đạo đức cả.
“Đúng rồi, mẹ gọi điện là muốn cảm ơn con. Tư
Hải Minh đã buông bỏ việc thu mua công ty nhà họ Từ rồi.
Vẻ mặt Đào Anh Thy chấn động, ngạc nhiên hỏi:
“Chuyện từ lúc nào vậy mẹ?”
“Dù sao sáng nay cũng nghe ba Tư Thái Lâm
nói. Quả thực là rất cảm ơn con trong chuyện này.
Ba Tư Thái Lâm còn nói muốn mời riêng con ăn
cơm. Nhưng mẹ nghĩ chắc con không đồng ý nên
chuyện ăn cơm để tối nay rồi nói. Còn nữa, Tư Hải
Minh không chỉ buông bỏ việc thu mua công ty nhà
họ Từ mà bây giờ cũng dùng hình thức mua theo
giá thị trường cho nhà họ Từ một khoản tiền. Có
điều nhà họ Từ không thể ở lại thủ đô. Mẹ nghĩ
chuyện này không tính là quá xấu với nhà họ Từ.