Đào Anh Thy có thể cảm nhận được Liêu Ninh không thích đì Hà chút nào, mà dì Hà lại còn đi chọc tức bà ta, làm thế chẳng phải bà đã tự đưa mình vào chỗ nguy hiếm rồi sao?
“Đừng lo lẳng, tôi sẽ không sao đâu. Chỉ cân cô đi kiểm định quan hệ huyết thống này xong rồi, thì lòng cô mới thanh thản” Đào Anh Thy nhìn quả cầu giấy trong tay.
Có núm tóc này trong tay, thì việc kiểm định quan hệ huyết thống không có vấn đề gì cả. Nhưng cô không thể đi tìm Hạ Khiết Mai được. Cho dù có nói thế nào, thì Hạ Khiết Mai cũng là người của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy đã tìm đến một bệnh viện khác đế kiếm định quan hệ huyết thống. Trong mấy ngày chờ đợi, tư tưởng Đào Anh Thy không thế tập trung được.
Trong quá trình làm việc cũng thường xuyên xảy ra sai sót. Lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, hơn nữa vì nghi ngờ mối quan hệ huyết thống của mình với Liêu Ninh. Cô hy vọng không có vấn đề, nhưng cô lại cảm thấy thái quá.
Khẳng định, phủ định, cứ quanh quẩn trong tâm trí cô. Cho đến ngày đã có thể nhận được kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống. Khi Đào Anh Thy nhận giấy xét nghiệm, rồi nhìn vào kết quả, thì tay cô đã run lên. Toàn bộ ý thức của cô đều đều bị kinh hãi.
Cô và Liêu Ninh… về mặt sinh học, không hề tồn tại mối quan hệ huyết thống nào! Không tồn tại ư…
Cô không thế tưởng tượng nối tại sao lại không có quan hệ gì? Có mắc xích nào xuất hiện vấn đề sao? Theo những gì cô nhớ, Liêu Ninh đúng là mẹ ruột của cô, không hê có người phụ nữ khả nghi nào khác từng xuất hiện cả.
Cuối cùng cô đã phát hiện ra một bí mật được cố tình che giấu, hay là, tất cả mọi người đều biết ngoại trừ cô? Chí ít thì…Chí ít thì Liêu Ninh cũng biết điều đó, đúng không? Vì vậy, bây giờ đã có thế lý giải được tại sao Liêu Ninh lại tàn nhẫn với cô đến như vậy.
Bởi vì cô không phải con gái ruột của bà ta, không hề có liên quan gì đến bà ta! Tuy nhiên, Tư Hải Minh lại vì cổ là con gái của Liêu Ninh mà đã dày vò và làm nhục cô đủ điều! Tất cả cũng là vì cổ là con gái của Liêu Ninh! Đào Anh Thy không biết bản thân nên vui hay nên ăn mừng nữa.
Như thể cả người cô như được giải thoát.
Chỉ cần cô cầm tờ giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống này ném vào mặt Tư Hải Minh, thì anh sẽ không có lý do gì để chiếm giữ và hành hạ cô như vậy nữa! Bây giờ Đào Anh Thy chỉ muốn đi tìm Tư Hải Minh ngay lập tức! Cô vừa chạy vừa rơi nước mắt.
Những ngày đau khổ chịu đựng sự trả thù của Tư Hải Minh đã có thể kết thúc rồi! Đào Anh Thy dùng hết hơi sức chạy về phía lối vào tàu điện ngầm, nước mắt bay theo chiều gió.
Tuy nhiên, khi cô đến cửa vào tàu điện ngầm thì đột ngột đừng lại.
Đào Anh Thy há hốc mồm, ngơ ngác nhìn. Một lần nữa cô cầm tờ giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống lên, rồi ngập ngừng do dự.
Nếu Tư Hải Minh biết được kết quá, thì cô thật sự có thể không bị anh ta chiếm hữu nữa sao? Nếu không có thứ ung nhọt như Liệu Ninh ngán đường ở giữa, thì không phải Tư Hải Minh càng sẽ giữ cô lại biệt thự Minh Uyển sao? Ngay cá việc bỏ trốn thì cô cũng không tìm đâu ra lý do cá.
Cô không bao giờ muốn ở bên cạnh một người đáng sợ như Tư Hải Minh! Đào Anh Thy đã lâm vào tình thế khó xử, nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Lựa chọn như vậy, tuy rằng khiến cô trở nên yếu ớt, nhưng ít nhất cũng sẽ không trở nên tồi tệ hơn…
Ngồi trên chuyến tàu điện ngầm trở về, đầu óc Đào Anh Thy hoàn toàn trống rỗng.
Vừa về đến nhà, thì chuông điện thoại đã vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, bắt máy: “Dì Hà…” “Có ra kết quả chưa?”
Đào Anh Thy yếu ớt ngồi dưới đất, dựa vào sô pha: “Tôi và Liêu Ninh…không có bất kỳ quan hệ nào cả, tôi không phải con gái của bà ta”
“Còn thật sự không phải gì nữa? Chẳng trách…Chẳng trách bà ta lại vô tình với cô như vậy! Người phụ nữ này thật là độc ác!” “Thế này thì tốt quá rồi, sau này tôi không còn cân phải lo lắng gì nữa”
Đào Anh Thy vừa nói, hai tay vừa ôm lấy trán, trán cô đã lạnh l&o: “Dì Hà, dì nói xem, Liêu Ninh không phải mẹ ruột của tôi, vậy mẹ ruột của tôi là ai?” “Chuyện này… E rằng chỉ có ba cô và Liêu Ninh mới biết được.” Đào Anh Thy cũng đã hiếu rằng chỉ cần cô đi hỏi, thì những người khác sẽ biết về tờ giấy xét nghiệm quan hệ ruột thịt này, rồi truyền đến chỗ Tư Hải Minh…