Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 367: Chương 367: Anh ấy vẫn còn yêu




Kim Thư Lệ Hữu Tuấn đi tới thật nhanh, đi mấy bước đã đến cửa phòng thử quần áo: “Thế nào?”

Giọng nói của Tô Kim Thư bên trong phòng thử quần áo tỏ ra có chút quẫn bách: “Không sao, không sao hết”

“Mở cửa ra.”

“Thật sự không có sao, em thay ngay đây”

“Có phải muốn anh đạp cửa đúng không?”

Tô Kim Thư thật là xấu hổ, cô im lặng xoay người, kéo cửa ra một khe hở nhỏ: “Em thật sự, không có chuyện gì…”

Không đợi cô nói hết lời, Lệ Hữu Tuấn đẩy tay một cái, nhanh chóng đẩy cửa phòng thử quần áo ra.

Anh né người một cái, nhanh chóng chen vào.

Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư ửng đỏ, hết sức tức giận trợn mắt nhìn anh: “Không phải em đã nói không có chuyện gì sao? Anh còn vào đây làm gì? Người khác mà thấy được thì không tốt đâu.”

Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt mở miệng: “Bên ngoài cửa hàng đang có khách, cho nên cậu ấy đi ra ngoài rồi”

‘Sau khi nói xong, anh nhanh chóng đánh giá cô gái trước mặt từ trên xuống dưới.

Đúng lúc này, tiểu yêu tỉnh đang đỡ ngực.

Chiếc váy cưới này có kiểu dáng ống suông, dây kéo phía sau mở thẳng đến eo.

Chẳng qua là lúc cô kéo dây khóa kéo, thì không đứng vững, vô tình đụng phải tường, cũng không có vấn đề lớn gì Nhưng là Tô Kim Thư không biết, lúc Lệ Hữu Tuấn nhìn động tác này của cô, bên trong đôi mắt đã có ngọn lửa sắp đốt Cổ của cô thon dài mà trắng nốn, phần lưng đường cong xinh đẹp.

Hơn nữa dáng vẻ thẹn thùng đến mức không thể tự mình biểu cảm giờ phút này khiến cho ánh mắt Lệ Hữu Tuấn cũng trở nên âm trầm.

“Anh, anh mau giúp em kéo lên đi!”

Tô Kim Thư bị anh nhìn đến mức bức rức, một khuôn mặt nhỏ nhãn đỏ lên, cô tức giận đưa tay đẩy anh.

Nhưng động tác này của cô, không những không có thể đẩy được Lệ Hữu Tuấn, mà lại còn khiến cho chiếc váy của mình rơi xuống.

Một vùng trắng như tuyết trước ngực thật sinh động, “AI”

Tô Kim Thư kinh ngạc hét lên một tiếng, vội vàng kéo váy cưới lên.

Quả táo ở cổ họng của Lệ Hữu Tuấn hơi hoạt động Rốt cuộc anh cũng khống chế được suy nghĩ, đi đến sau lưng Tô Kim Thư, từ từ kéo dây khóa kéo cho ©ô.

Anh đã bị cấm nửa tháng.

Dây khóa kéo được kéo đến một nửa, hô hấp của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên ngưng trọng.

Đưa tay đem tiểu tử ôm vào trong ngực của mình: “Cái đó đi rồi chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư nhất thời ửng đỏ.

Cô dĩ nhiên biết cái mà Lệ Hữu Tuấn nói là cái nào.

Có một số việc, tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, Tô Kim Thư chỉ có thể nhắm mắt khế gật đầu Cuối cùng Lệ Hữu Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên bả vai cô.

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng thử quần áo đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Ngay sau đó, giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên: “Tiểu Khải, con nói giúp mẹ xem, sợi dây chuyền này như thế nào?”

Ngay sau đó, thì có một giọng nói dịu dàng của một người đàn ông đáp lời bà: “Con cảm thấy cái này cũng không tệ lắm, bất kể là màu sắc hay kiểu đều rất đẹp”

Là Nhan Thế Khải.

Đàn anh đang ở bên ngoài?

Sau khi ý thức được chuyện này, thân thế đang mềm mại của Tô Kim Thư đột nhiên cứng một chút.

Động tác mất tự nhiên này của cô, tự nhiên cũng không có thể tránh khỏi ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn sau lưng.

Dù sao, anh cũng biết giọng nói của Nhan Thế Khải Tô Kim Thư có chút khẩn trương xoay người, lắc đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn Cô nhẹ nhàng lấy tay ra dấu: Bên ngoài đang có người, đừng như vậy.

Bên ngoài phòng thử quần áo, Nhan Thế Khải cùng mẹ Nghiêm đang ngồi hai bên bàn tròn Trên mặt bàn tròn có để vài dây chuyền trân châu mới nhất.

“Tiểu Khải, hôm nay bảo con đi theo giúp mẹ chọn đồ trang sức, sẽ không làm trễ công việc của con chứ?”

Mẹ Nhan vừa thử mang dây chuyền trân châu vừa tán gầu cùng con trai.

Nhan Thế Khải cười nói: “làm sao được chứ?

Mấy hôm nay công việc bận rộn, cho nên không thời gian cùng mẹ và cha, là con không đúng:”

Mẹ Nhan thở dài một cái: “Con trai à, không phải mẹ nói với con rồi sao, con cứ làm việc cả ngày lẫn đêm., mẹ thật sự lo lắng cho con…”

“Chuyện Liêu Minh Hoa mẹ có nghe nói, loại phụ nữ đó, con có thể không để trong lòng.”

“Đàn ông mà, con đường trưởng thành sẽ luôn có những va vấp, vấp ngã rồi sẽ qua thôi.”

“Gần đây mẹ có nghe điều dưỡng ở bệnh viện nói người phụ nữ kia luôn chạy đến phòng làm việc tìm con, có đúng hay không?”

Mẹ Nhan đùng đùng nói một tràng.

‘Vừa nhắc tới trật khớp, Nhan Thế Khải chỉ cảm thấy đau trong lòng.

Nếu như chỉ là bởi vì anh ấy bị lừa dối, anh ấy cũng sẽ không canh cánh trong lòng như vậy.

Nhưng mà là Liều Minh Hoa lừa dối để cho anh ấy bỏ lỡ Tô Kim Thư.

Đây mới là nguyên nhân khiến anh không cách nào quên được.

Gần đây anh ấy toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, cả ngày lẫn đêm, chính sợ mình chỉ cần dừng lại một cái, thì sẽ nhớ tới Tô Kim Thư.

Cũng sẽ nghĩ xem mình đã ngu ngốc đến mức nào, chính tay mình đã từng bước đẩy cô ấy ra xa như thế nào “Mẹ, nếu như con nói với mẹ rằng con vẫn còn yêu Kim Thư thì sao?”

Giọng nói vô tình mang đầy vẻ hối hận của Nhan Thế Khải truyền từ bên ngoài vào phòng thay quần áo.

Mẹ Nghiêm đã định thử đeo dây chuyền cũng phải dừng một chút.

Ánh mắt của bà hết sức phức tạp nhìn con trai mình, nửa ngày cũng vừa nói ra một câu.

Tự nhiên Tô Kim Thư cũng nghe thấy những lời nói này của anh ấy, thân thể cô ấy cứng đờ, vừa khẩn trương lại hốt hoảng.

Cô rất sợ Lệ Hữu Tuấn sẽ hiểu lầm cái gì.

Dù sao người này mỗi lần ghen, hậu quả đều hết sức nghiêm trọng, Nếu như những lời này của Nhan Thế Khải chọc giận Lệ Hữu Tuấn, nói không chừng anh sẽ làm khó nhà họ Nhan.

Phản ứng này của Tô Kim Thư rất nhanh đã bị Lệ Hữu Tuấn nhận ra được, anh vung tay lên, nhanh chóng cởi váy cưới trên người cô xuống.

Tô Kim Thư sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ của anh, cắn răng nghiến lợi nói nhỏ: “Lệ Hữu Tuấn, khốn kiếp!”

“Sợ bị cậu ta biết? Sợ bị cậu ta thấy? Hay là có thể nói, bây giờ em đang suy nghĩ đến cậu ta?”

Giọng nói Lệ Hữu Tuấn đầy vẻ khó chịu Lại là như thế này!

Mỗi khi Tô Kim Thư tránh mặt anh bằng nhiều cách khác nhau để ngăn người khác biết mối quan hệ giữa hai người họ, thì Lệ Hữu Tuấn luôn có thể dễ dàng phát cáu.

“Em đã được gả cho anh rồi, tại sao anh còn nói những lời như vậy?” Tô Kim Thư yếu ớt kháng.

nghị “Vậy em nói xem rõ ràng anh là ai!”

Ánh mắt hai người quấn quýt lấy nhau.

Tô Kim Thư như bị hút vào ánh mắt lúc nào không hay: “Lệ…”

“Gọi là chồng”

Tô Kim Thư cần mi thật chặt, nửa ngày mới thấp giọng mở miệng: “Ch.. Chồng…”

Lệ Hữu Tuấn chỉ chỉ ép cô và bắt nạt cô trong phòng thử đồ cho đến khi giọng nói bên ngoài dần biến mất..

“Ehèm..”

Bên ngoài phòng thử quần áo, nhân viên cửa hàng lúng túng vô cùng, nên sau khi hô khan hai tiếng mới đi ra ngoài.

Làm sao Tô Kim Thư có thể nghe không hiểu ám chỉ của nhân viên cửa hàng, lại thẹn thùng đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Bây giờ đậu hủ cũng ăn rồi, anh có phải nên buông tay hay không?”

Lệ Hữu Tuấn buông nhẹ đôi tay: ‘Áo cưới còn chưa có mặc xong, anh tới giúp em”

Tô Kim Thư thật là phải bị người này làm cho tức chết.

Mới vừa rồi cũng nói là tự mình đi vào phòng để thay áo cưới, nhưng lại ăn sạch đậu hủ của mình trong phòng thử quần áo, thậm chí còn phải để nhân viên cửa hàng đến nhắc nhở.

Thật là mất mặt quá đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.