Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 475: Chương 475: Anh ta gọi Tô Kim Thư là cục cưng!




Phó Hoàng Lan vừa chạy vừa vấp lao đến cửa phòng, liền phát hiện cánh cửa bị người khác đẩy ra “AI”

Cô ta hét lên trong tiềm thức, vừa ngẩng lên liền phát hiện là Lệ Hữu Tuấn.

Mới đầu cô ta còn giật mình, nhưng sau khi xác định người đến là Lệ Hữu Tuấn liền nhanh chóng nấp sau lưng anh, quay đầu lại chỉ về phía Tô Duy Nam: “Cậu Lệ, cứu tôi, cứu tôi!”

Lệ Hữu Tuấn đứng ở cửa, ánh mắt nhìn vế phía Tô Duy Nam vô cùng lạnh nhạt, còn có cả phần lạnh lùng.

Tô Duy Nam lại chỉ cười nhạt: “Ồ, hóa ra là cậu cả Lệ, tôi còn tưởng rằng người đến là vị người tình cũ cô không buông được đó cơ!”

Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt liếc Phó Hoàng Lan: “Cô ở đây làm gì?”

Phó Hoàng Lan hoảng sợ quá mức, sớm đã bị dọa đến nước mắt dàn dụa.

Cô ta rụt vai dè dặt cáo trạng: “Tô Kim Thư nhân dịp anh đi công tác đã lén chạy đến đây gặp người đàn ông khác, lúc nấy tôi tình cờ gặp được, vì vậy mới vào theo để ngăn cản hai người họ, để lại bằng chứng”

Giọng của Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng đến mức không phát ra chút cảm xúc nào khác: “Tóm lại là cô đi theo Tô Kim Thư vào đây?”

Phó Hoàng Lan gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, tôi đi theo cô ấy vào đây. Tôi sợ người đàn ông đó thế lực quá lớn nên mang theo hai vệ sĩ vào, nhưng không ngờ rằng hai vệ sĩ đó lại bị anh ta đánh bại”

Phó Hoàng Lan nói dối không chớp mắt: “Lúc nấy tôi tận mắt nhìn thấy Tô Kim Thư bước vào căn phòng này, sau đó mãi không đi ra, thế nên tôi nghỉ ngờ người đàn ông này chắc chắn đã giấu cô ấy đi”

Sau khi nghe những lời này, Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Trên mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, nhưng khóe miệng lại treo một nụ cười nhàn nhạt, sự mỉa mai và khinh thường ẩn trong nụ cười ấy khiến anh phát cáu.

Đúng lúc này, có tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tô.

Duy Nam: “Nói cách khác, vợ tôi ở đây?”

‘Vẻ mỉa mai trên mặt Tô Duy Nam ngày càng lộ rõ: “Sếp Lệ à, anh hỏi thật là thú vị! Anh đã nói là vợ của anh rồi thì có cần hỏi người đàn ông khác không?”

Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại nhìn Phó Hoàng Lan một cách thờ ơ: “Lê Duyệt Tư phái cô tới đây?”

Phó Hoàng Lan sửng sốt, đột nhiên có chút chột dạ.

Nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không phải đâu anh Lệ, cô ấy đang ở thủ đô, cơ bản không biết chuyện xây ra ở đây. Tôi chỉ là…Tôi thề là tôi thực sự chỉ tình cờ gặp, nhìn thấy Tô Kim Thư đến nơi như thế này liền đi theo vào. Dù sao, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ấy đi vào và chưa ra ngoài!”

Lệ Hữu Tuấn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Duy Nam biểu cảm như cười như không: “Anh Âu Dương Hải, bây giờ anh vừa phải chăm sóc vị hôn thê của mình vừa phải chăm sóc vợ của tôi. Tôi sợ anh bận quá, chẳng bằng để tôi đưa cô ấy về?”

Tô Duy Nam uế oải cười: “Cũng có thể là cô Tô không yên tâm chồng mình tới nơi như vậy, cho nên mới đi theo? Hơn nữa…”

Anh ta cổ ý dừng lại, trên khuôn mặt nở một nụ cười kỳ lạ: “Cục cưng nhà tôi muốn đi đâu, cô ấy muốn ở lại hay đi cùng anh là quyền tự do của cô ấy, anh nên đi hỏi cô ấy thay vì hỏi tôi”

Cục cưng, Khi nghe thấy kiểu xưng hô này, khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn lập tức tối sầm lại.

Phó Hoàng Lan ở bên còn cạnh còn phô trương kiêu ngạo hơn: “Anh Lệ, anh nghe thấy chưa? Người này dám trước mặt anh gọi Tô Kim Thư là cục cưng, hai người bọn họ làm sao có thể không có gì được!”

Phó Hoàng Lan còn chưa dứt lời đã nghe thấy Lệ Hữu Tuấn khó chịu hét lên: “Câm miệng!”

Phó Hoàng Lan bị dọa nhanh chóng ngậm miệng lại.

Lệ Hữu Tuấn nhìn về phía phòng tắm.

Sau đó, anh trực tiếp bước đến mà không nói một lời Khi đến trước cửa phòng tắm, Lệ Hữu Tuấn phát hiện cửa kính đã đóng chặt.

Anh kìm nén những cảm xúc phức tạp, nói một cách rất kiên nhẫn: “Kim Thư…”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm rất nhanh liền ngừng lại Tô Kim Thư dường như đã bình tĩnh lại một chút, tỉnh táo cũng đã khôi phục rất nhiều, vì vậy cô chống tay đứng lên: “Tôi cần thay một bộ quần áo khác, bộ trên người tôi ướt hết rồi”

Giọng nói vừa dứt, tiếng nước trong phòng ẩm lại tiếp tục vang lên.

Tô Kim Thư chống hai tay lên cạnh bàn thay quần áo, nhìn mặt mình trong gương, tuy rằng đã dùng nước lạnh rửa, nhưng đôi mắt vẫn có chút mê man Rõ ràng tác dụng của thuốc trên người cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

Vài phút sau, Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng đưa quần áo vào.

Tô Kim Thư giơ tay ra lau khô người, động tác có chút vụng về.

Thay quần áo xong, cô tùy tiện lau qua mái tóc ướt sũng, sau đó mở cửa bước ra ngoài Bởi vì đã ngâm mình trong nước lạnh nên từ đầu đến chân cô đều lạnh toát, cô xoa tay, hy vọng có thể khôi phục thân nhiệt càng sớm càng ốt, tránh gây hại cho đứa bé trong bụng.

Lệ Hữu Tuấn lúc này vần đang đứng ở cửa.

Tô Kim Thư vừa mở cửa, ánh mắt hai người liền đụng phải nhau.

Khuôn mặt của Tô Kim Thư tái nhợt một cách bất thường, Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy không khỏi cau mày.

Anh bước tới vài bước, ngay khi nắm lấy bàn †ay nhỏ bé của cô, ánh mắt anh liền trở nên lạnh lẽ: “Sao tay em lại lạnh thế này?”

Tô Kim Thư dường như không nghe thấy Hữu Tuấn đang nói gì, cô chỉ mở to mắt nhìn chäm chẵm vào Tô Duy Nam.

Lệ Hữu Tuấn vươn tay cởi bỏ áo vest trên người bọc lấy cơ thể lạnh lẽo của cô, cũng không hỏi tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây, mà chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Em về nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ nhờ Lâm Mộc nấu canh gừng giải cảm cho em”

Tô Kim Thư cuối cùng cũng hoàn hồn, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Anh không định giải thích cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra sao? Sao anh lại ở đây? Sao anh trai tôi cũng xuất hiện ở đây?”

Chuyện này chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngấu nhiên, hoặc là Lệ Hữu Tuấn đã biết anh trai cô đang ở đâu nhưng lại không nói cho cô biết.

Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Tô Duy Nam: “Vê nhà nói cho em biết nhé?”

Tô Kim Thư muốn giấy ra, nhưng lại chẳng còn sức lực.

Cô quay đầu lại nhìn Tô Duy Nam, chỉ cảm thấy hai mắt nong nóng đỏ bừng: “Anh?”

Ánh mắt của Tô Duy Nam lập tức trở nên vô cùng mềm mại, khác hẳn so với ánh mắt u ám vừa rồi.

Anh ta đứng cạnh nhìn Tô Kim Thư: “Về trước đi, ngoan”

Tô Kim Thư lặng nhìn Tô Duy Nam, đột nhiên cảm thấy cả người thật sự rất mệt mỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ mịt mù của cô, Lệ Hữu Tuấn trực tiếp bế cô lên đi thẳng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.