Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 351: Chương 351: Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà




“Này này… anh Lệ, anh đừng có vội nhé, anh xé nát quần áo của em ra như vậy thì lát nữa làm sao em có thể đi làm được?”

Anh Lệ sao?

Cả người Tô Kim Thư cứng đờ cả ra, máu như thể cũng sắp đông lại rồi Lệ Hữu Tuấn à?

Nghe tiếng động, hình như người đàn ông ở bên ngoài cũng có vẻ nôn nóng, sốt ruột, anh kéo quần áo của người phụ nữ xuống hết cỡ, sau đó là những âm thanh kếo kẹt kếo kẹt, như thể là có hai người đang ôm nhau lăn tròn trên ghế sô pha.

Người phụ nữ giật nảy mình: “Anh Lệ, anh Lệ, anh đừng có nóng vội như thế, từ từ thôi”

Giọng nói của người đàn ông chậm rãi mà vô cùng trãm ấm: “Không vội sao? Không phải là em thích sự kích thích như thế này sao?”

“Nhưng, nhưng mà trợ lý Lâm đang ở ngay bên ngoài. Có phải chúng ta không được làm như thế này không?”

“Không được làm như thế vậy mà em vẫn là đi theo anh vào đây sao? Hành động và lời nói của em cũng giống nhau lắm đấy nhỉ…

Những lời đối thoại đê tiện, kinh tởm này văng vắng bên tai Tô Kim Thư khiến cho máu toàn thân cô như dồn hết lên đỉnh đầu: Thực sự quá là trơ trên và vô liêm sỉ!

Cô nghiến chặt răng lại, một tiếng “bịch”, cô trực tiếp đẩy cửa ra.

Hai người còn đang điên cuồng với nhau, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Kim Thư, trong nháy mắt cả hai bị dọa sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, người phụ nữ kia lập tức ngã từ trên ghế sô pha xuống.

“Cô… cô là aï2 Tại sao cô lại ở đây?”

Người phụ nữ vừa hốt hoảng thu dọn quần áo, vừa đứng lên với đôi chân run như cầy sấy.

Còn người đàn ông kia đang hứng thú, gặp phải cảnh tượng như thế này thì cực kỳ khó chịu, ngồi bật dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Kim Thư lập tức sững sờ, trợn tròn mắt.

Hóa ra lại là người đàn ông mà cô vừa mới đánh ở dưới tầng một.

Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Sao lại dám đưa một người phụ nữ đến văn phòng của Lệ Hữu Tuấn, còn làm cả những chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Người đàn ông kia nhìn thấy Tô Kim Thư liền ngồi bật dậy như con cá chép nhảy, mặc được quần vào một cách thần kỳ.

Đôi mắt ấy sáng lên như một cặp bóng đèn: “Chị gái, hóa ra lại là chị x2”

Người phụ nữ kia vừa xấu hổ vừa tức giận: “Lệ Hạo Nhân, anh có biết cô ấy sao? Chẳng có lẽ cô ấy cũng là người phụ nữ của anh sao?”

Lệ Hạo Nhân hơi cáu kỉnh, xua xua tay: “Bây giờ thì vẫn chưa phải. Nhưng sau này thì cũng không biết được”

“Lệ Hạo Nhân, anh là cái loại khốn nạn!”

Người phụ nữ tức giận đến đỏ cả mặt, giơ tay định tát cậu ta một cái.

Một người phụ nữ mong manh, yếu đuối như thế thì sao có thể là đối thủ của cậu ta được? Cô †a vừa mới giơ tay lên đã bị người đàn ông nằm chặt lại, sau đó cậu ta hất mạnh ra, người phụ nữ kia ngã ngửa trên ghế sô pha: “Cô nổi điên lên như vậy để làm gì? Vốn dĩ chuyện này cả tôi và cô đều tự nguyện, nếu ta muốn làm tình với cô mà cô không đi theo tôi đến đây thì làm sao tôi có thể đụng vào cô được? Tôi cũng không nhớ rõ là tôi đã nói thích cô khi nào!”

“Anh…”

Đối mặt với sự sỉ nhục kia, cuối cùng người phụ nữ kia cũng không thể chịu đựng được nữa, bưng mặt chạy ra ngoài, khóc thút thít Trợ lý Lâm vừa mới bước ra khỏi phòng họp thì tình cờ gặp một nữ sinh viên thực tập của bộ phận Marketing đang khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng.

Anh ta túm lấy cô sinh viên thực tập đó và ngăn cô ta lại: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nữ sinh viên thực tập che mặt khóc nức nở: “Trợ lý Lâm, anh hãy giúp tôi xin nghỉ việc. Lệ Hạo Nhân chính là một loại cầm thú, không bằng lợn, không bằng chói”

Lệ Hạo Nhân?

Tại sao cậu ta lại ở đây?

Đột nhiên trợ lý Lâm nhớ ra Tô Kim Thư vẫn còn ở trong phòng làm việc, bỗng nhiên trong lòng anh ta bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng liền vội vàng chạy vào.

‘Vừa đấy cửa ra, anh ta đã thấy Lệ Hạo Nhân đã đi đến trước mặt Tô Kim Thư: “Chị gái này, chị nên biết rằng chị là người phụ nữ đầu tiên có thể giật được đồ từ tay tôi. Chị thử nhìn xem, ngoại hình của chị xinh đẹp như vậy, diện mạo của tôi cũng đẹp trai như thế. Hay là hai chúng ta trở thành một cặp đi, chị thấy thế nào?”

Tô Kim Thư cười khẩy một cái. Cô còn chưa kịp nói gì thì cậu ta đã bị trợ lý Lâm kéo ra, chặn cậu ta lại: “Cậu Lệ Hạo Nhân, tôi nghĩ là cậu hiểu lầm gì đó rồi, cô Tô đây I “Cô Tô sao?”

Lệ Hạo Nhân nhướng mày, lập tức thể hiện sự quan tâm đặc biệt: “Ý của anh là, cô ấy chính là là bé thỏ trắng mà anh hai tôi đang nuôi sao?”

Nghe giọng điệu của cậu ta, Tô Kim Thư không thể không trừng mắt lên: “Sao cậu có thế biết được là bé thỏ trắng? Nhỡ đâu lại là một con sói xám lớn ăn thịt người không nhả xương thì sao?”

“Ð, vậy phải làm sao bây giờ? Tôi Lệ Hạo Nhân đây chỉ thích sói trắng đuôi lớn, bằng không, hay là để tôi thử độ sâu của chị một chút, xem xem như thế nào?”

Khi cậu ta nói điều này, tay cậu ta cũng ngo ngoe, đưa tay về phía khuôn mặt của Tô Kim Thư, định chạm vào khuôn mặt của cô.

“Dù sao tôi và anh hai cũng là anh em máu mủ ruột thịt. Nếu anh ấy có thứ gì hay ho cũng sẽ không bao giờ quên tôi. Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, chắc là anh ấy cũng sẽ không để tâm đâu, đúng không?”

Trợ lý Lâm ở bên canh nghe được những lời này, trong lòng lo lắng đến độ toát cả mồ hôi hột.

Lệ Hạo Nhân này, bình thường thì phóng túng, không bị cấm đoán, trói buộc thì cũng không nói làm gì. Nhưng lần này, cậu ta dám động vào Tô Kim Thư thì chính là tự đào mộ chôn mình rồi Nhìn thấy bàn tay cậu ta sắp chạm vào khuôn mặt Tô Kim Thư, đột nhiên một bóng đen không biết ở đâu ra nhanh chóng xông tới.

Trong một giây tiếp theo, Lệ Hạo Nhân chỉ nghe thấy tiếng “rắc rắc” vang giòn ở cố tay mình, sau đó là một cơn đau nhói kéo tới.

Cậu ta quay đầu lại và thấy người đi vào chính là Lệ Hữu Tuấn.

“Anh hai!”

Cậu ta mừng rỡ, hô một tiếng rõ to.

Lệ Hữu Tuấn nhắm mắt làm ngợ, trái lại, anh dùng sức siết chặt, đè cổ tay cậu ta xuống, trực tiếp dùng một đầu gối ấn cả bàn tay cậu ta xuống đất, sắc mặt cậu ta tái đi, trắng bệch ra vì đau đớn, “Anh hai, đau… đau quát Đau quát Bỏ tay ra!

Buông ra! Tay em thật sự sắp gãy làm đôi rồi”

nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của †a là biết được sức mạnh trong động tác của Lệ Hữu Tuấn kinh khủng đến mức nào.

“Mày có chơi gái hay gì thì anh cũng mặc kệ, nhưng tốt nhất là phải sáng mắt ra một chút!”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cậu ta, sâu trong đáy mắt anh như có một cơn sóng thần kinh hoàng đang cuộn trào.

‘Vốn dĩ Lệ Hạo Nhân cũng không biết chính xác rốt cuộc vị trí của Tô Kim Thư trong lòng Lệ Hữu Tuấn là ở đâu, cho nên, khi thấy phản ứng của Lệ Hữu Tuấn như vậy, cậu ta cảm thấy anh đang làm ầm mọi chuyện lên, làm chuyện bé xé ra to.

Cậu ta thở phào: “Anh hai, anh có nhầm lẫn gì hay không? Rốt cuộc anh em chúng ta có quan hệ như thế nào vậy? Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà. Hơn nữa, em cũng chưa hề đụng vào cô ấy”

Những lời này thực sự là đối chọi lại với Lệ Hữu Tuấn mà, anh nhìn chằm chằm vào Lệ Hạo Nhân với ánh mắt u ám: “Vậy sao?”

Ngay sau đó, hai tay anh dùng hết sức lực.

“Rắc rắc?

Một âm thanh vang giòn, tay phải của Lệ Hạo Nhân ngay lập tức mềm oặt ra, buông rủ xuống.

Tay phải của cậu ta đã bị Lệ Hữu Tuấn trực tiếp bẻ đến nỗi gấy cả xương.

Lệ Hạo Nhân đau đớn đến mức đổ mồ hôi hột trên đầu, thế nhưng cậu ta vẫn cứ mạnh miệng, ngay cả đau đớn đến thế nhưng cũng không kêu ca, rên rỉ gì: “Anh hai, cô ấy chỉ là một người phụ nữ thôi mà!”

Đột nhiên, ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn trở nên nghiêm túc: “Có phải tay trái cũng muốn bị bẻ gấy pữa đãng LhAnzs2”

Đối mặt với khí thế hung hãng và lời đe dọa hung hãn này của anh, cuối cùng thì Lệ Hạo Nhân cũng biết sợ hãi Cậu ta nâng cánh tay phải mềm oặt của mình lên và đứng dậy: “Được rồi, em chịu thua, cô ấy là người phụ nữ của anh, em không đụng chạm gì vào cô ấy nữa là được chứ gì?”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Cuốn xéo đi”

Lệ Hạo Nhân thản nhiên liếc nhìn Tô Kim Thư, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tân Tấn Tài: ‘Anh đang ở bệnh viện sao? Em bị thương một chút, vết thương nhẹ thôi. Nửa tiếng nữa em sẽ đến.” Chờ sau khi Lệ Hạo Nhân rời đi, Lệ Hữu Tuấn bước đến bên cạnh Tô Kim Thư với vẻ mặt u ám.

Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau khi đánh giá chắc chắn là cô không có vấn đề gì, sắc mặt của anh mới trở nên dễ nhìn hơn một chút.

Tô Kim Thư nhìn anh một cách rất vô tư: “Em không sao đâu”

Lệ Hữu Tuấn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.