Lâm Thúy Vân hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Minh Hoa: “Tô Kim Thư là ai còn chưa tới lượt cô ở trước mặt tôi tới khoa tay múa chân!
Có điều có một việc tôi có thể vô cùng rõ ràng nói cho cô biết, loại phụ nữ bẩn thỉu ghê tởm như cô mới thật sự là tiện nhân! Bớt nói nhảm, lập tức giao đồ ra đây, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Lâm Thúy Vân thầm nghĩ trong lòng, may mà ngày hôm nay cô tới chỗ này, nếu không chỉ sợ cũng không bắt gặp được cảnh Liễu Minh Hoa lẻn vào trong trường học, lén lút giấu đồ ở đây.
Cô vừa đi vào nhìn, mới phát hiện thứ Liễu Minh Hoa giấu vậy mà là hồ sơ khám bệnh của Tô Kim Thư tại khoa phụ sản của bệnh viện trung tâm!
Nếu như chuyện này bị bại lộ lúc này chỉ sợ sẽ khiến cho tương lai của Tô Kim Thư bị phá hủy.
Liễu Minh Hoa này cũng thật là ghê tởm!
Nếu chọn lúc này, rõ rằng là muốn cho Tô Kim Thư xấu xí.
Lần trước các cô còn là rất nhân từ nương tay, nên hung hăng đánh cô ta một trận, để cho cô ta không dám làm xẵng làm bậy nữa.
Liễu Minh Hoa vội vàng giấu túi văn kiện ra phía sau, vẻ mặt đầy phòng bị: “Lâm Thúy Vân tôi nói cho cô biết! Tôi tuyệt đối sẽ không đưa đồ cho cô, cô đừng tưởng rằng trong nhà có chút tiền là có thể coi trời bằng vung, hung hăng càn quấy. Thứ này vốn chính là của tôi cô dựa vào đâu mà bắt tôi đưa cho cô, cô có tư cách gì bắt tôi đưa cho cô?”
Bởi vì liên quan tới Nhan Thế Khải, lúc này Liễu Minh Hoa đã sớm hận Tô Kim Thư thấu xương.
Nếu như không phải tại người phụ nữ kia, Nhan Thế Khải chäc chắn không thể nào tuyệt tình đối với mình như thế.
Cô ta vất vả lắm mới khiến cho Nhan Thế Khải thay đổi một chút về mình, lúc này đây cô †a tuyệt đối không thể mắc bất kỳ sai lầm nào.
“Lâm Thúy Vân, cô bây giờ lập tức tránh ra cho tôi, nếu không tôi lập tức gọi người, cô có tin hay không?”
“Tôi đã cảnh cáo cô, động vào ai cũng được, nghìn vạn lần không nên động vào tôi!”
Lâm Thúy Vân vừa nói vừa đưa tay sẽ cướp túi văn kiện kia đi.
Mắt thấy túi văn kiện sẽ bị cướp đi, mặt mũi Liễu Minh Hoa trắng bệch.
Cũng chính lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Lâm Thúy Vân đột nhiên cảm giác được cổ tay của mình bị bóp, sau đó một sức lực mạnh hơn mạnh mẽ đẩy cô ra Lâm Thúy Vân không có đứng vững, dĩ nhiên trực tiếp bị đẩy sang bên cạnh lùi vài bộ, lảo đảo đụng vào tường.
Không những không lấy được túi văn kiện trong tay Liễu Minh Hoa, bả vai của cô còn bị đụng tới xanh tím.
“Ai?”
Lâm Thúy Vân vừa quay đầu lại liền thấy một anh chàng tóc vàng mắt xanh, cao lớn đẹp trai dễ nhìn đứng ở vị trí sau lưng mình không xa.
Rất hiển nhiên, người vừa đẩy mình một cái chính là anh ta!
Lúc này, vẻ mặt anh ta vô cùng kỳ lạ, trông như là rất nóng nảy, nhưng lại như là cố gắng đè nén tâm tình tức giận của mình mà giả vờ tạo ra dáng vẻ hào hoa phong nhã: “Người Bạch Lạc các người thích bắt nạt bạn học của mình sao?”
Asius lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lâm Thúy Vân, cau mày.
Lâm Thúy Vân lập tức đứng vững thân thể, thế nhưng lúc này cô chỉ mới thoáng cố sức cũng cảm giác được cảm giác đau nhói truyền đến từ vai trái Mụ nội nó! Nhất định là bị đẩy tới tím rồi!
Cô đè nén lửa giận trong lòng, tức giận nhìn chãm chăm Asius: “Người anh em này, anh là ai? Có biết có câu bớt lo chuyện người khác hay không?”
Asius nhàn nhạt cười: “Cô không cần hỏi tôi là ai, thấy ngươi bắt nạt bạn học của mình như vậy, tôi chỉ là nhìn không quen!”
“Tôi bắt nạt bạn học?”
Lâm Thúy Vân cười lạnh một tiếng, cũng lười giải thích cái gì Asius thấy Lâm Thúy Vân đã bị thương, hơn nữa mình còn đang ở đây, cô cũng sẽ không ra tay nữa, vì vậy liền quay đầu nhìn về phía Liễu Minh Hoa: “Cô không sao chứ?”
Trên mặt Liễu Minh Hoa còn dấu tay màu đỏ do cái tát vừa rồi của Lâm Thúy Vân.
Lúc này thấy có anh hùng đẹp trai cứu mỹ nhân, vẻ mặt hung thần ác sát ban đầu đột nhiên biến thành vẻ điềm đạm đáng yêu giống Bạch Liên Hoa.
Cô ta nghẹn ngào khóc thút thít: “Tôi… Tôi không sao…
“Không có việc gì là tốt rồi, tôi đưa cô đi ra ngoài, có tôi ở đây, không ai dám ra tay với côi”
Asius quét mắt nhìn Lâm Thúy Vân, đầy vẻ uy hiếp.
Liễu Minh Hoa lúc này cũng không nhịn được âm thầm thở phào một hơi, cô ta vô cùng cảm kích nói rằng: “Cám ơn anh!”
Lâm Thúy Vân cũng coi là một người thức thời, cô biết mình không đánh lại người đàn ông này, cho nên cũng không có cứng đối cứng.
Chỉ là trong lòng yên lặng tính toán, chờ sau khi Liễu Minh Hoa tách ra khỏi người đàn ông này, bản thân cô sẽ có biện pháp!
Dù thế nào cũng không thể để cho cô ta truyền thứ trong tay ra ngoài Bên ngoài phòng thay quần áo, Asius dẫn Liễu Minh Hoa đi ra ngoài: “Cô là người của ký túc xá nào?”
“Hả… Tôi…
Liễu Minh Hoa đang định mở miệng nói mình cũng không phải học sinh nơi này, thế nhưng còn chưa kịp nói câu nào, trong đầu cô ta lại nhanh chóng hoạt động.
Người đàn ông này mới vừa rồi cho rằng mình là học sinh nơi này cho nên mới ra tay cứu giúp…
Nghĩ tới đây, cô ta dứt khoát nói theo.
Asius: “Là phía trước cách đó không xa, bốn tòa nhà ký túc xá nữ”
Asius như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua túi văn kiện trong tay cô ta: “Tôi đưa cô đi.”
Liễu Minh Hoa làm ra dáng vẻ vô cùng thụ sủng nhược kinh: “Không… không cần đâu, ở đây còn có rất nhiều những bạn học khác, cô ấy cũng sẽ không..”
€ô ta còn chưa nói hết câu đã trực tiếp bị Asius ngắt lời.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, dùng giọng nói không cho phép nghỉ ngờ nói: “Tôi nói tôi đưa cô trở lại”
Giọng điệu của anh ta rất mờ ám, thế nhưng bên trong lại mơ hồ xen lẫn một chút uy hiếp và vài phần nóng nảy.
Hơn nữa chiều cao 1m8 của anh ta đứng trước mặt Liễu Minh Hoa khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng áp bách.
Liễu Minh Hoa cảm thấy da đầu tê dại, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu: “Được… Được.”
‘Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của Asius lập tức sáng lại, anh ta vừa cười vừa nói: “Như vậy mới ngoan”
Vì vậy hai người một trước một sau đi về phía ký túc xá nữ bên kia.
Dọc theo đường đi mọi người đều liếc mắt.
“Nữ sinh kia rốt cuộc là ai vậy? Sao trông lạ mắt thế “Có điều cậu con trai tóc vàng mắt xanh đứng bên cạnh cô ấy kia không phải là sinh viên trao đổi sao? Chẳng lẽ cậu ta nhanh như vậy tìm được bạn gái ở chỗ này rồi?”
“Thế nhưng dáng vẻ cô gái bên cạnh cậu ta nhiều lắm cũng chỉ tính là thanh tú, khí chất cũng bình thường, ánh mắt của cậu ta cũng quá ngẫu hứng rồi!”
Lúc này, Liễu Minh Hoa đứng ở bên cạnh Asius, đột nhiên cảm thấy cái cảm giác bị mọi người chú ý hình như cũng không có tệ như vậy.
Đặc biệt trong ánh mắt chú ý tới cô ta, cô ta còn nhận ra một chút ghen ty và ước ao.
Mãi cho đến khi hai người đi đến trước cổng của ký túc xá nữ tòa bốn, Asius mới dừng lại: “Tôi đưa cô đến đây thôi”
“Được rồi, tôi cũng tới rồi”