Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 374: Chương 374: Cô muốn trở nên mạnh mẽ nhanh hơn nữa




Tô Kim Thư còn chưa nói gì, Nhan Thế Khải đã nghe thấy tiếng quát giận từ phía xa: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra”

Nhan Thế Khải ngẩng đầu, chỉ thấy Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng đi đến đây.

Ánh mắt anh lạnh lùng đáng sợ, rơi trên cái tay đang khoác bên hông Tô Kim Thư.

Nhan Thế Khải cũng chả ngốc, nhìn thấy tình cảnh này liền nhận ra Tô Kim Thư đang bị bắt nạt.

Chẳng qua, anh ấy còn chưa kịp nói gì, Tô Kim Thư đã chui ra khỏi ngực anh ấy.

Cô quay đầu, nổi giận trợn mắt với Lệ Hữu Tuấn “Anh dựa vào cái gì mà nói như thế?”

Lệ Hữu Tuấn đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống: “Đi về với tôi”

Tô Kim Thư bị khí thế lạnh lùng của anh ta áp bách, cần chặt răng, đẩy tay anh ra: “Lệ Hữu Tuấn, tôi còn chưa nói với anh, tôi hận nhất là người khác lừa dối tôi”

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lẽo, cầm tay cô lên: “Về nhà rồi tôi giải thích cho em”

“Không cần, giờ tôi không muốn nghe, không muốn nghe gì hết”

Tô Kim Thư quay người tính đi.

Nhưng tay Lệ Hữu Tuấn như mọc từ trên người cô vậy, không buông ra được.

‘Vừa lúc đó, bỗng Nhan Thế Khải đi lên “Cậu Lệ, Kim Thư bảo là không muốn về với anh rồi”

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng, trong nháy mắt không còn độ ấm.

“Cút ngay”

Nhan Thế Khải cảm nhận được khí tràng lạnh lẽo toả ra từ người đàn ông trước mặt này.

Nhưng anh ấy vẫn đứng nguyên ngay bên cạnh Tô Kim Thư.

“Sếp lớn Lệ, nếu thích một người thật lòng, thì tuyệt không nên cưỡng ép người đó, anh có hiểu hay không?”

Lệ Hữu Tuấn thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn anh ấy nữa, chỉ nhàn nhạt nhìn Tô Kim Thư.

“Tôi không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, nếu anh ta còn cứ cố tình xuất hiện trước mặt tôi, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”

Tô Kim Thư bỗng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cô hiểu rất rõ Lệ Hữu Tuấn.

Nếu như chọc giận anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nhan Thế Khải Tô Kim Thư cản môi nghiêng đầu nhìn về phía đàn anh “Anh cứ đi trước đi ạ, tự em giải quyết được”

“KIm Thư”

“Đi đi anh”

Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn anh ấy, trong hốc mắt là nước mắt.

Bỗng Nhan Thế Khải cảm thấy, nếu như anh ấy rời đi ngay lúc này, thì không xứng thích cô nữa.

“Anh không đi, cho dù bị anh ta chèn ép, anh nhất định vẫn sẽ ở bên cạnh em”

Nhan Thế Khải còn chưa nói xong, đã có hộ vệ tiến lên từ phía sau anh ấy.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn Tô Kim Thư: “Nếu anh không chịu đi, thì tôi tới”

Giây tiếp theo, Tô Kim Thư cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.

Trời đất quay cuồng, cô bị Lệ Hữu Tuấn vác trên vai như vác bao tải Tô Kim Thư giờ mới hiểu, câu vừa rồi của anh là có ý dì “Lệ Hữu Tuấn anh buông tôi ra, tôi không muốn về với anh, buông tôi ra!” . Truyện Điền Văn

Mặc kệ Tô Kim Thư giấy dụa thể nào, đánh anh ra làm sao, Lệ Hữu Tuấn cũng đứng yên.

Gương mặt lạnh lùng, ném cô lên xe.

Tô Kim Thư quay đầu nhìn lại, Nhan Thế Khải đã bị mấy người hộ vệ ngăn lại Cô cuống cường muốn xuống xe, nhưng cửa đã bị khoá lại.

Trong nháy mắt, cô thấy tủi thân cực kỳ.

Cuối cùng cùi đầu, không nói gì nữa.

Lệ Hữu Tuấn nhịn một bụng muốn giải thích với cô, nhưng quay qua lại thấy cô vì Nhan Thế Khải mà khẩn trương đến thế, thấy tức cực kỳ.

“Đau lòng?”

Tô Kim Thư cố ý giận dỗi “Không sai, đau lòng đấy”

Giọng Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng “Thế chờ tí nữa em sẽ càng đau lòng”

Tô Kim Thư sợ hết hồn: “Lệ Hữu Tuấn, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Tô Kim Thư bị bộ dáng bá đạo của anh làm cho tức muốn hộc máu: “Lệ Hữu Tuấn, anh có tư cách gì nói chuyện với tôi như thế? Anh rõ ràng biết anh ấy đối với tôi quan trọng đến thế nào, anh biết rõ là trên thế gian này, trừ hai đứa trẻ thì anh ấy là người thân duy nhất của tôi, tại sao anh ấy mất tích anh lại lừa tôi?”

Huyệt thái dương của Lệ Hữu Tuấn nhảy không ngừng.

Anh kiềm nén khó chịu “Nếu Tô Duy Nam là người thân duy nhất của em, vậy tôi là gì?”

Tô Kim Thư sững người, đột nhiên không biết nên nói gì.

“Hay là nói, em vốn chẳng coi tôi là người thân của em?”

“Tôi không có ý đi Trong nhất thời, không khí trong xe quỷ dị lạ thường.

Hơn hai mươi phút sau, xe lái vào biệt thự núi Ngự Cảnh.

Xe vừa dừng, Tô Kim Thư quay người đỉnh xuống xe, nhưng Lệ Hữu Tuấn không cho cô xuống Anh cứ cầm tay cô như thế, không nói lời nào.

Tô Kim Thư hung hăng, quay đầu nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, anh lại đọc được ý trong đôi mắt cô là không biết làm gì và cầu xin Giây sau, người đàn ông ấy liền ôm cô vào lòng thật chặt Lực độ đó giống như hận không thể khám cô vào lòng.

Tô Kim Thư bực bội, giấy dụa không ngừng.

Bỗng trên đỉnh đầu có tiếng mệt mỏi của Lệ Hữu Tuấn: “Em đã hứa với anh, bất kể ra sao, sau này cũng sẽ không trốn mất nữa, em quên rồi sao?”

Cái này…

Là lần trước anh ấy tìm được mình ở chỗ Nguyễn Bảo Lan đưa về, mình đã hứa với anh “Đúng là tôi có hứa với anh như thế, nhưng dưới tiền đề là anh không có lừa dối tôi”

Thấy cô cuối cùng cũng nói chuyện bình thường với mình, Lệ Hữu Tuấn khế buông cô ra “Vậy tôi hỏi em, nếu em biết anh mình mất: ích, thì em sẽ làm sao?”

“Đương nhiên là em…”

Nói tới đây, Tô Kim Thư cứng họng.

Đúng thế, cho dù cô có biết, thì có thể làm gì?

Bây giờ, ngay cả tiền thuốc thang cũng là Lệ Hữu Tuấn ứng.

Là anh cứu anh trai từ tay Tô Văn Tâm, rồi đưa sang Đại Lợi chữa bệnh.

Từ đầu đến cuối, đều một tay Lệ Hữu Tuấn lo liệu Còn mình đâu, đến cả năng lực cứu anh từ †ay Tô Văn Tâm cũng không có.

“Dĩ nhiên tôi… chẳng làm được gì cả”

Giọng Tô Kim Thư buồn rầu: “Dù tôi không làm được gì, nhưng người nắm trên giường bệnh là anh tôi, chẳng lẽ quyền được biết tôi cing không có hay sao? Lệ Hữu Tuấn, tôi biết phong cách trước giờ của anh là tiền trảm hậu tấu, nhưng anh có thể tôn trọng tôi một chút hay không?”

“Tôi đồng ý với em”

Lệ Hữu Tuấn lại ôm cô vào lòng.

Bây giờ Tô Kim Thư rất khẩn trương, cũng rất sợ, cô chán ghét bản thân vô dụng như vậy.

Cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn thật nhanh, vì từ nhỏ đến lớn đều là anh trai bảo vệ cô.

Cô hy vọng sau này, mình có thể bảo vệ lại anh.

Cô cũng hy vọng, sau này có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, xứng đáng.

Bệnh viện trung ương.

Trong phòng bệnh yên tính, ánh mặt trời sau trưa nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng bệnh.

Người đàn bà trên giường sắc mặt tái nhợt, trên đầu cuốn vải thưa.

Người đó năm trên giường, yên lặng không tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.