Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 485: Chương 485: Giáo sư Lục bám chặt vợ mình đấy




Lệ Hữu Tuấn liền đưa tay ra và ôm lấy Tô Kim Thư, không cho cô làm loạn: “Em quên hết những gì bác sĩ nói rồi sao?”

Qua giọng điệu của Lệ Hữu Tuấn, cô thấp thoáng nhận thấy được sự không hài lòng của anh, Tô Kim Thư tủi thân ngả vào trong lòng anh: “Cuối tuần em không có tiết. Hơn nữa cũng chỉ có ba ngày. Phương Trí Thành còn nói, em chỉ cần đến góp mặt, không căn làm việc: Lệ Hữu Tuấn nhìn cô chăm chăm mà không nói lời nào.

‘Tô Kim Thư liền hôn lên môi anh: “Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng! Em đảm bảo!”

Lệ Hữu Tuấn cũng đành bất lực thở dài Dù đôi khi người con gái này vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời, nhưng một khi cô bướng bỉnh thì không cách nào thuyết phục được, nếu anh không cho cô đi, có lẽ cô ở nhà sẽ giận dõi cả tháng trời.

Lệ Hữu Tuấn tức thì ôm lấy khuôn mặt cô: “Lần này anh cho phép em đi, nhưng chúng ta đã nói rồi. Lần sau đi kiểm tra lại, trước khi bác sĩ xác nhận đứa bé không sao thì em không được phép nhận việc khác nữa, nghe rõ chưa?”

Tô Kim Thư gật đầu lia lịa rồi ôm lấy cố anh “Anh Lệ, em yêu anh nhiều lắm lắm ý!”

Sau khi Lệ Hữu Tuấn đồng ý, Tô Kim Thư vui vẻ gọi điện lại cho Phương Trí Thành Phương Trí Thành ngay sau khi biết rằng Lệ Hữu Tuấn đã đồng ý, anh ấy lập tức cười lớn: “Quá tốt rồi, Kim Thư, tôi nhớ hình như cô có một cô bạn thân tên là Thúy Vân, phải không?”

“Lâm Thúy Vân.”

“Đúng đúng đúng! Chính là cô ấy, lần này, cô ẩy là một trong những người mẫu của quảng cáo ấy, vì vậy cô không cần phải lo lắng về việc chỉ có một mình, hai người ở cùng nhau, đúng lúc có thể chẩn sóc lẫn nhau!”

“Thật không? Như vậy thực sự quá tốt rồi”

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến ngày phải xuất phát.

Trong khoảng thời gian này, Tô Kim Thư cũng đã gặp mặt Tô Duy Nam. Cả hai đã trò chuyện rất lâu rất lâu rồi mới chịu chia tay nhau.

Khoảng chín giờ sáng, Lục Mặc Thâm lái xe đến đón Tô Kim Thư để cả hai cùng đi Chiếc xe vừa đỗ lại, Lâm Thúy Vân đã vội vàng nhảy từ trên xe xuống mặt đất: “Kim Thư, mình tới đón cậu rồi đây!”

Lúc này, Tô Kim Thư đang ngồi ở bàn ăn, bữa sáng cũng đã ăn gần xong rồi.

Ngay khi nghe thấy giọng nói của Lâm Thúy Vân, cô lập tức đặt cốc sữa trên tay xuống, chuẩn bị đứng dậy.

Lệ Hữu Tuấn lập tức cau mày tỏ vẻ không vui: “Em uống hết sữa đi”

Tô Mỹ Chỉ cũng học theo làm ra vẻ cau mày: “Đúng đấy mẹ ạ. Mẹ phải nhanh chóng uống hết sữa đi. Mẹ không được để cho em gái con bị đói đâu đấy”

Tô Kim Thư lè lưỡi, cô cầm ly thủy tỉnh lên, chỉ hai ngụm đã uống hết sạch phần sữa còn lại, rồi vội vã đi về phía cửa.

“Thật tốt quát”

Lâm Thúy Vân vừa đi tới liền ôm chầm lấy Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư ghé đầu, cô thấy Lục Mặc Thâm đi theo phía sau, cũng từ xe xuống cùng đi tới Sau khi Lâm Thúy Vân nhìn thấy anh ta, cô ấy đưa mắt nhìn, đắc ý nói: “Giáo sư Lục, tôi không nói dối anh chứ, Kim Thư thật sự sẽ đi cùng tôi Vậy bây giờ anh có thể về được rồi đấ Lục Mặc Thâm một tay đút túi, tiến vài bước đi tới trước mặt họ.

Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét qua Lâm Thúy Vân một lượt, cuối cùng dừng lại trước Tô Kim Thư: “Nếu chỉ có một mình cô đi, tôi có thể sẽ cân nhắc bỏ cuộc, nhưng Tô Kim Thư hiện giờ đang mang thai, tôi lại càng phải trông chừng hai người nhiều hơn. Dù sao thì, có cô bên cạnh mới chính là mối nguy cho lớn nhất sự an toàn của cô á”

Lâm Thúy Vân bị chặn miệng đến nỗi không nói nên lời: “Tên đáng ghét nhà anh, có ai lại như: giáo sư Lục đây không chứt Tôi đi quay quảng cáo, một người đàn ông như anh đi theo tôi làm gì chứ? Chuyện này nếu bị người khác nhìn thấy, lại thêm lời ra lời vào. Tôi mặc kệ, tôi không làm nữa!”

Lục Mặc Thâm liền nheo mắt lại: “Cô chắc chắn? Lâm Thúy Vân nắm chặt cánh tay Tô Kim Thư: “Đúng thế, bây giờ đã có Kim Thư cùng với tôi rồi, tôi quyết định bỏ mặc anh”

“0h”

Lục Mặc Thâm quay người lấy điện thoại ra Lâm Thúy Vân vừa nhìn thấy hành động này của anh, sự phòng bị của cô ấy đột nhiên dâng lên, cô ấy giữ chặt tay anh ta xuống: “Anh muốn làm gì? Lục Mặc Thâm khẽ nói: “Cái kịch bản cô quay quảng cáo đó, dì đã xem qua rồi. Là dì nhất quyết yêu cầu tôi phải đi với cô, để tránh cô khỏi bị người ta sàm sỡ. Có điều nếu cô đã không bằng lòng đi cùng tôi đến như vậy, tôi sẽ nói với dì một tiếng rồi rời đi ngay”

‘Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân tức thì trông giống như đang bị táo bón.

Khóe miệng cô ấy khẽ nhếch lên, cô ấy liền kéo lấy cánh tay Lục Mặc Thâm, giữ chặt lấy cái động tác cầm điện thoại của anh.

Ngay sau đó, cô ấy liền vô cùng nhẹ nhàng đứng tới bên cạnh anh ta, khẽ võ anh 1a hai lần: “Ôi, giáo sư Lục, thật là! Người ta chỉ đang đùa với anh thôi, sao anh lại coi là thật cơ chứ!”

Lục Mặc Thâm biết điểm chí mạng của Lâm Thúy Vân, vì vậy mỗi lần anh ta chỉ cần ra tay một chút, nhất định sẽ bắt trúng điểm chí mạng ấy.

Anh ta làm vẻ lười biếng quan sát bộ dạng khuôn mặt thay đổi chỉ trong vài phút của cô ấy: “Cô vừa rồi là đang đùa với tôi sao?”

Lâm Thúy Vân gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Lẽ nào còn không rõ ràng sao? Tính hài hước của anh quả thực quá tệ rồi, chuyện gì cũng dễ dàng tưởng là thật vậy”

Cô một bên nói, một bên quay ra phía sau Lục Mặc Thâm, kiễng chân lên và xoa bóp vai cho anh †a: “Giáo sư Lục, từ đây xuất phát đến thành phố €, chặng đường rất dài, hay là để tôi giúp anh mát xa thả long vai nhé!

Lục Mặc Thâm thoải mái tận hưởng sự phục vụ và chăm chỉ của cô ấy: “Bây giờ cô không sợ người khác nói ra nói vào nữa sao?”

Lâm Thúy Vân ngay tức thì giở giọng nịnh nọt: “Không sợ không sợ, anh cứ nói với bọn họ anh là quản lý của tôi là được rồi. Có một người quản lý đẹp trai như vậy, những người khác hẳn sẽ ngưỡng mộ chết mất!”

Tô Kim Thư nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ giống như đang tỏ vẻ yêu mến với kẻ thù không đội trời chung của mình, cô không nhịn được liền bật cười.

Lúc này, Lâm Mộc đi theo sau, giúp kéo vali của Tô Kim Thư ra ngoài.

Một chiếc vali da nhỏ đựng tất cả những thứ cô ấy chuẩn bị cần trong những ngày này, toàn bộ đều được nhét bên trong.

Lệ Hữu Tuấn cũng đã ăn xong, anh đứng dậy và bước ra ngoài.

‘Vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy Lục Mặc Thâm, anh không khỏi cau mày tỏ vẻ chê bai: “Anh bám chặt vợ mình như vậy từ khi nào thế?”

Ý của anh chính là, đến ra ngoài cái quay quảng cáo cũng phải đích thân đi theo, có đáng xấu hổ không chứ? Lục Mặc Thâm không thêm quan tâm đến điều đó, anh ta lười biếng liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái: “Nói như là nếu có thời gian anh sẽ không đi vậy!”

Đừng tưởng rằng anh ta không biết, gần đây anh thường xuyên qua lại với người của tập đoàn Âu thị, hình như đang bàn bạc đến chuyện hợp tác.

Sau khi Lệ Hữu Tuấn bị bị đình chỉ chức vụ tống giám đốc tậ tập đoàn Lệ Thiên, anh hẳn sẽ không nên đồn hết chín mươi chín phần trăm tiền bạc đầu tư vào chuỗi kinh doanh trong nước như trước nữa, bởi vì tham vọng của người đàn ông này thực sự quá lớn.

Lần này, anh có lẽ muốn nắm gọn trong tay cả trong nước lẫn nước ngoài.

Lệ Hữu Tuấn không nói gì, anh không chẳng tỏ thái độ gì, vươn tay đưa vali của Tô Kim Thư lên xe.

Tới lúc này, Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm đã lên xe, trong khi Tô Kim Thư vẫn đứng trước cửa xe, quay ra nhìn Lệ Hữu Tuấn với ánh mắt long lanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.