Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 651: Chương 651: Giáo sư Lục thế mà lại cho cô leo cây! 5




Cô ở trên tỉ vi luôn là hình tượng thanh xuân đầy khát vọng, mà bây giờ lại vô cùng quyến rũ mê người Sự đối lập giữa hai hình tượng tạo nên một nét tương phản rõ rệt, nhưng càng khiến người khác mê đảm.

Một phú nhị đại ăn mặc lòe loẹt, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ đang dùng đôi mắt không có ý tốt nhìn chăm chăm lên người Lâm Thúy Vân.

Người phụ nữ này nhìn không tệ, dáng người cũng không tồi, chẳng qua nhìn cô một mình ở đây uống rượu giải sầu, hẳn là chẳng khác biệt gì với hai người phụ nữ muốn bám đuôi nhà giàu ở bên kia bể bơi.

Phỏng chừng chỉ cần đưa đủ tiền thì muốn lên giường với cô ta chẳng phải vấn đề.

Lâm Thúy Vân quay đầu đi, lười biếng dựa vào lan can “Đúng vậy, là tôi”

“Tôi tên Hàng Thụy Châu, là cậu ấm của tập đoàn đầu tư Hàng thị”

Người đàn ông vươn tay tự giới thiệu trước.

Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu, mặc dù trong giới quảng cáo cô ấy chỉ là người mới, nhưng cha Lâm ra ngoài làm ăn vân thường xuyên dẫn cô ấy theo.

Cho nên một người đàn ông có ý nghĩ không an phận với mình hay không, cô ấy liếc mắt là có thể nhận ra.

Khóe miệng cô khẽ nhếch, xoay người muốn đi: “Thật ngại quá, hiện tại tâm trạng tôi không tốt, thật sự là không có ý làm quen bạn mới, tạm biệt!”

Hàng Thụy Châu vừa nghe Lâm Thúy Vân nói phải rời đi, ánh mắt liền u ám.

Anh ta nhanh chóng đuổi theo chặn đường cô: “Cô muốn bao nhiêu tiền? Ra giá đi”

Lâm Thúy Vân nghe xong câu này gần như không nhịn được cười: “Thật ngại quá, anh vừa nói gì? Tôi nghe không rõ.”

Hàng Thụy Châu cười lạnh, đi vài bước đến trước mặt Lâm Thúy Vân, đôi mắt đảo một vòng đánh giá cô từ trên xuống dưới, xem cô như một cái giá treo hàng vậy: “Tôi hỏi cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu lên giường một đêm với tôi, loại phụ nữ như cô tôi thấy nhiều rồi. Có phải muốn thấy rồi mới chịu dạng chân ra đúng không? Ấn tượng của tôi với cô cũng không tệ lắm, ra giá đi”

Lâm Thúy Vân lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta làm nhục thẳng mặt như vậy, cô ra sức áp chế lửa giận trong lòng, khuôn mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Cậu cả Hàng, vậy anh nói xem anh có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?”

Hàng Thụy Châu đắc ý nở nụ cười: “Tôi thấy cô cũng không tồi, một đêm ba trăm triệu thì sao? Phải biết răng loại hàng còn nguyên vẹn như cô tối đa chỉ có một trăm năm mươi triệu mà thôi. Tôi cho cô gấp hai, chỉ cần cô có thể hầu hạ tôi thoải mái thì tiền không là vấn đề”

Lâm Thúy Vân cười khẩy, lười biếng mở miệng: “Ba trăm triệu?”

Hàng Thụy Châu nhìn biểu tình của cô ấy, nhất thời đắc ý dào dạt: “Có phải cô bất ngờ lắm không? Có phải từ trước đến giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đúng không?”

Nét cười trên mặt Lâm Thúy Vân ngày càng lạnh hơn, hai tay vẫn khoanh trước ngực: “Đúng vậy, chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy đấy!”

Hàng Thụy Châu nghe không hiểu ý tứ trong lời Lâm Thúy Vân, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý: “Vậy là cô đồng ý rồi hả?”

Lâm Thúy Vân nhìn thử xung quanh, phát hiện chỗ này khá bắt mắt. Vì thế cô ấy đưa tay về phía Hàng Thụy Châu ngoäắc nhẹ, ý bảo anh †a lại gần một tí.

Hàng Thụy Châu lập tức cười bỉ ổi, nghĩ mình có thể lập tức âu yếm người đẹp rồi.

Ai biết anh ta vừa mới đến gần thì Lâm Thúy Vân đột nhiên né tránh “Cậu cả Hàng, nơi này đông người lắm.

Không bằng chúng ta đến chỗ ít người tán gẫu một lát được không?”

Lâm Thúy Vân đã uống chút rượu, gương mặt ửng hồng càng tô điểm thêm cho dáng vẻ quyến rũ của cô ấy.

Hàng Thụy Châu lập tức động lòng, cả người như bị câu mất hồn, không ngừng gật đầu: “Được, được, tôi thật thích loại người như cô. Ngoài mặt kiên định không muốn, bên trong thì lại lẳng lơ phóng túng”

Lâm Thúy Vân cố nén cảm giác buồn nôn, trực tiếp đưa tay thắt lại cà vạt của anh ta rồi xoay người đi vào góc khuất của khoang thuyền.

Hàng Thụy Chậu cứ bám theo sau như vậy, nhìn dáng người mê hoặc của cô ấy, còn có bờ mông cong vừa đủ kia, cả người nhiệt huyết sôi trào.

Tuy rằng bỏ ra ba trăm triệu để làm tình với một người phụ nữ có hơi lãng phí, nhưng nếu là mặt hàng này như Lâm Thúy Vân đây thì ba trăm triệu vô cùng đáng giá.

Lâm Thúy Vân cứ lôi anh ta đi như vậy, chẳng mấy chốc liền biến mất ở góc khuất.

Có điều cô ấy không biết răng, ngay lúc cô ấy vừa rời khỏi thì trên khoang thuyền truyền đến một loạt tiếng xì xào.

Hình như có người đang lái một chiếc du thuyền nhỏ đến đây.

Ngay lúc du thuyền dừng lại, lập tức có người vội vã lên thuyền.

Hầu hết tất cả những người trên chiếc du thuyền này đều là những người có máu mặt tại thành phố Ninh Giang, cho nên ngay khi người kia lái một chiếc du thuyền để đến đây thì tất cả mọi người liếc mắt đã nhận ra.

Anh ta còn chưa kịp đứng vững đã có người xông lên phía trước chào hỏi: “Giáo sư Lục, sao anh lại đến đây?”

“Thật trùng hợp!”

“Có muốn cùng uống một ly không?”

Đúng vậy, người tới không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.

Vừa nấy anh ta bận lái thuyền để chạy đến bên này nên mới bỏ lỡ cuộc điện thoại của Lâm Thúy Vân.

Chờ đến lúc anh ta phát hiện ra cuộc gọi nhỡ thì cô nàng đanh đá kia đã thẳng tay cúp điện thoại của anh rồi.

Lục Mặc Thâm tức đến mức thiếu chút nữa rớt khỏi thuyền.

Anh ta vì cuộc hẹn này đã đẩy nhanh tiến độ công việc, đùn đẩy hết toàn bộ công tác trong tay tâm trạng của anh ta bây giờ Vừa bước lên du thuyền đã lộ ra bộ mặt lạnh như bằng, cả người đều toát ra hơi thở chớ đến gần.

‘Vốn dĩ còn có người thật lòng muốn đi đến làm quen một chút, vừa nhìn thấy người đàn ông đãng lẽ rất nho nhã lịch sự kia đột nhiên biến thành u ám vô tận, cả đám người lá gan bé tí đều không dám tiến lên nữa.

Lục Mặc Thâm đang mặc một bộ vest màu xám nhạt, cặp mắt kính trên mặt giúp che đi phần nào ánh mắt sâu thăm thắm kia.

Anh ta nhìn chung quanh một vòng cũng không tìm được bóng dáng Lâm Thúy Vân, nhưng mẹ Lâm đứng cách đó không xa liếc mắt một cái là thấy anh ta, vội vàng tiến lên chào hỏi: “Con rể, con đến rồi!”

Lục Mặc Thâm nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên liền thấy mẹ Lâm và cha Lâm đang đứng cách đó không xa vây tay chào hỏi mình Áp lực mới nãy còn bao bọc cả người aanh nháy mắt biến mất.

Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên, anh ta sải bước đi đến, vô cùng lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào cô’“

Mẹ Lâm vốn còn đang vì chuyện tình cảm của Lâm An Nguyên mà nén giận, vừa thấy.

Lục Mặc Thâm thì mọi phiền lòng đều quên hết. Bà ấy cười đến híp cả mắt: “Con rể này, có phải công ty có chuyện gì quan trọng cho nên mới đến trễ đúng không?”

Mẹ Lâm mở lời cho Lục Mặc Thâm một đường lui.

Lục Mặc Thâm gật đầu, giọng điệu có chút hối lỗi: “Vâng ạ, cho nên cháu mới phải gấp gáp xử lý xong mọi chuyện rồi chạy ngay đến đây”

Nói xong cây này, anh ta ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía tựa như đang tìm cái gì đó.

Mẹ Lâm lập tức hiểu ra: “Con đang tìm Thúy Vân đúng không, con bé vừa mới ở ngay tại… ủa, nó đâu rồi?”

Mẹ Lâm ngạc nhiên nhìn lan can bên cạnh du thuyền: “Kỳ lạ, vừa nấy nó còn vì chuyện con không tới mà hờn dỗi, âm ï với em trai nó một trận, sau đó đứng đây uống rượu giải sầu. Sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu rồi?”

Lục Mặc Thâm rất nhanh chóng bắt được vài ý chính trong câu nói của mẹ Lâm: Hờn dỗi, cãi nhau, uống rượu giải sầu.

Cái cô nàng đanh đá chua ngoa này dám ở chỗ như này uống rượu!

Anh ta rất rõ ràng tửu lượng của Lâm Thúy ‘Vân đến đâu, nơi này khắp nơi đều là mấy người ăn chơi trác táng, có phải cô ấy ngại mình chưa đủ buông thả hay không?

Nhớ đến cái lần Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng khiêu vũ bên trong quán bar, nhiệt độ không khí quanh người Lục Mặc Thâm lập tức giảm xuống không độ.

Anh ta gật đầu với mẹ Lâm và cha Lâm: “Để cháu đi tìm cô ấy thử”

“Được được được, mau đi, mau đi Mẹ Lâm vội vàng xua tay, bà ấy rất thỏa mãn nhìn bóng dáng Lục Mặc Thâm rời đi, không khỏi cảm thán: “Ôi chao, vẫn là con rể tốt, khiến người ta bớt loI”

Lục Mặc Thâm bước vài bước đến lan can gần đó, sau đó đi xuống xem thử.

Chiếc du thuyền này rất cao, ước chừng khoảng mấy chục mét. Lâm Thúy Vân đứng ở chỗ này uống rượu, chỉ cần uống quá đà một chút, lỡ mà du thuyền hơi lắc lư là cô ấy có thể ngã xuống ngay.

Sắc mặt Lục Mặc Thâm nháy mắt u ám, anh ta đang chuẩn bị xoay người đi tìm Lâm Thúy Vân thì đột nhiên nghe được hai người mẫu trẻ tuổi cách đó không xa đang nói chuyện phiếm: “Này, khi nấy cô có nhìn thấy cái người phụ nữ đứng uống rượu bên kia không?”

“Đương nhiên là có rồi, chính là cái người phụ nữ bị cậu cả Hàng bắt chuyện đúng không?”

“Quảng cáo của cô ta bình thường đều khá thuần khiết, ai biết tri nhân trỉ diện bất tri tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.