Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 662: Chương 662: Học trò cuối cùng của hiệu trưởng và phu nhân 4




Lâm Thúy Vân lắc đầu: “Cậu không biết đâu, nghe nói Smith này đã trực tiếp đổi quốc tịch để lấy thẻ xanh qua đó. Mình cảm thấy nguyên nhân hiệu trưởng Lý vẫn giận anh ta, thì phản bội giáo viên chỉ là một phần, thay đổi quốc tịch mới là thứ để cho hiệu trưởng Lý không thể nào tiếp thu được, dù sao đây chính là một con sói mắt trảng do đích thân hiệu trưởng Lý bồi dưỡng ra được!”

Khi hai người nói chuyện, giáo sư Thư: mua đồ ăn đã trở về.

Khi cả ba người nấu ăn xong xuôi, Tô Kim Thư trực tiếp đi lên tầng.

“Cốc cốc cốc!”

Cô khe khẽ gõ cửa phòng, bên trong truyền đến giọng nói của hiệu trưởng Lý: “Mời vào.”

Tô Kim Thư đẩy cửa ra đi vào, vừa nhìn cô đã phát hiện ba người Lệ Hữu Tuấn, Lục Mặc Thâm còn có hiệu trưởng Lý đang đồng loạt nhìn mình chằm chằm.

Cô bị nhìn chằm chằm thì có hơi ngượng ngùng, bên tai hơi nóng lên: “Ba người, cơm nước đều đã làm xong, có thể đi xuống ăn cơm”

Hiệu trưởng Lý cau mày, quan sát Tô Kim Thư từ trên xuống dưới một phen, rồi lập tức không thể nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Là cái cô gái trước kia à?”

Lệ Hữu Tuấn gật đầu, nhưng lúc này, nếp nhăn giữa lông mày của hiệu trưởng Lý càng ngày càng sâu: “Em xác định thật sự thích hợp sao?”

Lệ Hữu Tuấn chẳng biết có được không: “Không thử một chút thì làm sao biết có thích hợp hay không, chẳng lẽ thầy còn có người nào tốt hơn sao?”

Lý Lương Sang quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm: “Kỳ thực thây cảm thấy nếu hai người mấy người…

Hai người Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn cơ hồ là đồng thời mở miệng từ chối: “Không bàn nữa”

Lục Mặc Thâm suy nghĩ: “Sở dĩ hai người chúng em dẫn các cô tới, thầy thật sự không nên tưởng rằng chúng em tới đây ăn cơm chứ?”

Tô Kim Thư bối rối trước cuộc trò chuyện giữa hai người họ: “Xin hỏi một chút, mấy người đang nói cái gì vậy?”

Trên mặt của hiệu trưởng Lý vẫn vẻ bi thảm, nhưng sắc mặt hai người Lục Mặc.

Thâm và lữu Tuấn lại khá hơn một chút.

Lệ Hữu Tuấn dẫn đầu đứng lên: “Không có gì, chúng tôi đang đoán xem giáo sư Thư sẽ chuẩn bị món ăn gì cho chúng tôi”

Tô Kim Thư mỉm cười “Yên tâm đi, tôi đã nói với giáo sư Thư rồi, giáo sư Thư sẽ không cho nước sốt hải sản”

Lực chú ý của hiệu trưởng Lý đã bị một câu nước sốt hải sản của Tô Kim Thư hấp dẫn trong nháy mắt, kinh ngạc mở miệng: “Vì sao không cho nước sốt hải sản? Nước sốt hải sản là đồ tốt, là gia vị cực kỳ tốt, tôi thích nó nhất”

Tô Kim Thư không khỏi thè lưỡi, vừa cười vừa nói: “Hiệu trưởng Lý, thầy biết vì sao Lệ Hữu Tuấn không bao giờ ăn món anh thầy không?

Bởi vì anh ấy dị ứng nước sốt hải sản!”

“Cái gì?”

Hiệu trưởng Lý trực tiếp trợn tròn mắt, chuyện mình vướng bận nhiều năm như vậy, hóa ra sự thật lại thành ra như thế này.

Hiệu trưởng Lý “Tăng” đứng lên, quay đầu trừng mắt với Lệ Hữu Tuấn, tức giận đến mức râu mép sắp dựng lên: “Tên nhóc con thối tha này, nếu dị ứng nước sốt hải sản thì cứ nói thẳng đi, làm hại thầy vẫn hoài nghỉ tài nấu nướng của mình, thật là!”

Lệ Hữu Tuấn nói với vẻ mặt mình là nạn nhân, anh nói một cách lạnh lùng: “Vậy thì thế nào? Cuối cùng còn chưa phải là em đã ăn hết thảy đồ ăn thây một lần sa: Rốt cuộc giáo sư Lý cũng hài lòng gật đầu: “Nói cũng phải”

Lúc này, dưới tầng truyền đến giọng nói của giáo viên Thư: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi phái người đi lên tầng gọi mấy người ăn, kết quả lại trực tiếp bị bắt làm tù binh?”

Lời của giáo viên Thư chọc cười mọi người trong nháy mắt, đoàn người đồng loạt xuống tầng.

Trong cả bữa ăn, hai người Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Bởi vì dù hai người có đang làm gì đi chăng nữa, họ luôn cảm thấy có một ánh mắt thâm trầm đang nhìn trên người các cô, làm các cô như có gai ở sau lưng.

Tô Kim Thư bị nhìn chăm chăm sắp không ăn được, cô chỉ có thể chạy trối chết bằng cách giúp giáo viên Thư bới cơm.

Lâm Thúy Vân cũng vội vàng bưng bát của mình chạy vào phòng bếp.

Giáo viên Thư tức giận dùng chiếc đũa gõ hiệu trưởng Lý: “Ông đây là làm cái gì vậy? Luôn nhìn chằm chằm người ta làm cái gì? Ông nói một lão già sau mươi tuổi như ông lại đi nhìn chăm chằm hai cô gái nhà người ta không dời mắt nổi, nhỡ hù người khác thì làm sao bây giờ?”

Giáo viên Thư vừa nói xong, hiệu trưởng Lý suýt chút nữa trực tiếp dựng râu trừng mắt: “Cái bà lão này, nói càn nói bậy gì đấy?”

“Ông hỏi bọn họ một chút xem, có phải ánh mắt của ông như sói đói hay không?”

Giáo viên Thư chỉ vào hai người Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm.

Lục Mặc Thâm cười cười: “Thật ra em cảm thấy, ánh mắt của giáo sư Lý là khát khao tìm kiếm nhân tài”

Hiệu trưởng Lý thở dài một hơi “Thấy không? Vẫn là giáo sư Lục hiểu tôi!”

Giáo viên Thư lập tức không phục: “Cái gì gọi là khát khao tìm kiếm nhân tài?

Lão già này, trong bầu rượu của ông bán thuốc gì vậy?”

“Tôi bán loại thuốc gì, cơm nước xong bà sẽ biết!”

Mà giờ này khắc này, Tô Kim Thư đang chậm rãi bới cơm trong phòng bếp, Lâm Thúy.

‘Vân hấp ta hấp tấp đuối theo: “Kim Thư, cậu có phát hiện ra ngày hôm nay hiệu trưởng Lý có hơi là lạ hay không?”

“Nếu không, cậu nghĩ mình chạy đến đây để làm gì?”

Lâm Thúy Vân nhớ lại ánh mắt kia của giáo sư Lý, không nhịn được run run: “Mình nghĩ, cậu nói không phải là hiệu trưởng Lý sẽ coi trọng hai người chúng ta chứt!

‘Thế này là không thể được, mình là hoa đã có chủ rồi. Hơn nữa đối với loại chuyện tình yêu ông cháu này, mình thật sự không hứng thúi Thấy Lâm Thúy Vân càng nói càng thái quá, Tô Kim Thư không nhịn được gõ gáy Lâm Thúy Vân: “Đừng có nói bậy nói bạ, mình cảm thấy được hiệu trưởng Lý như thế này thì nhất định là có chuyện muốn tìm chúng ta, nói không chừng còn có thể là muốn tìm chúng ta hỗ trợ đấy!”

“Đường đường là trưởng trường cao đẳng Lan Ly, có thể tìm chúng ta có chuyện gì chứ?”

“Chúng ta đi ra ngoài ngoan ngoấn ăn trước, ăn xong rồi tự nhiên sẽ biết”

“Vậy được rồi, nhưng mình có thể nói xấu trước, nếu thực sự là tình yêu ông cháu gì gì đó, mình có thể không đồng ý!”

“Lâm Thúy Vân, cậu hay lắm!”

Sau bữa ăn, hai người Tô Kim Thư và Lâm “Thúy Vân ăn xong trong ánh mắt như lang như hổ của hiệu trưởng Lý.

Hai người các cô chưa từng cảm thấy đời ăn bữa cơm nào mà căng thẳng như vậy.

Khi đôi đũa được buông xuống trong nháy mắt, hai người các cô cũng không nhịn được thở dài một hơi Lúc này, hiệu trưởng Lý cũng để đũa xuống, đứng lên.

Hiệu trưởng Lý quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm: “Hai người mấy người đi về trước đi”

Lâm Thúy Vân trực tiếp mơ hồ rồi: “Tại sao vậy?”

Hiệu trưởng Lý nhìn nhiều Lâm Thúy Vân: “Hai người mấy người ở lại, tôi muốn kiểm tra bài học”

“Em!!!”

Lâm Thúy Vân định chửi thề, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chính trực của hiệu trưởng Lý thì đành nuốt xuống.

Hai người Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía chồng nhà mình, chỉ là hai người kia lại rất ăn ý, đều không nhìn thẳng các cô, ngoan ngoãn đứng dậy: “Vâng, chúng em đi trước”

Hiệu trưởng Lý hài lòng gật đầu: lều thầy sẽ phái người đưa hai người các cô về nhà, mấy người không cần tới: “Vâng..”

Sau đó hai cầm thú này cứ như vậy mà đi không chút do dự, cũng không quay đầu lại Giáo viên Thư thấy dáng vẻ chấn kinh quá độ của Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư, thì hết sức bất mãn trừng mắt với hiệu trưởng Lý: “Rốt cuộc ông muốn làm gì? Đừng có dọa mấy đứa nó!”

Hiệu trưởng Lý chỉ giáo viên Thư: “Ba người mấy người đi theo tôi vào phòng làm việc”

Khi hai người Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm đi tới cửa, Lục Mặc Thâm còn có hơi không yên lòng, quay đầu nhìn †: “Như vậy có được không?”

“Việc này không chỉ là giúp hiệu trưởng Lý, mà còn là giúp hai người bọn họ. hiệu trưởng Lý là người đứng đầu trong giới y học đông y, giáo viên Thư là người đứng đầu trong giới nghệ sĩ, tới nay hai người bọn họ đều không nhận học trò”

“Cái gì?”

Trong thư phòng, ba người Tô Kim Thư Lâm Thúy Vân và giáo viên Thư đều đang nhìn hiệu trưởng Lý trước mặt với vẻ mặt sững sờ.

“Hiệu trưởng Lý, thầy là để cho em làm học sinh của thầy, làm làm học sinh của giáo viên Thư?”

Hiệu trưởng Lý không vui nhíu mày: “Làm sao? Làm cho hai người mấy người làm học sinh của chúng tôi rất oan ức à?”

Làm sao có thể oan ức chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.