Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 542: Chương 542: Không thấy mợ chủ




Nhưng sau khi gặp Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên muốn sống lại.

Anh muốn sống như một người bình thường, yêu, ghét, cười, buồn và khóc.

Nhưng Bạch Ninh Hương dường như không muốn cho anh cơ hội này.

Trong ba năm sau khi Lệ Bảo Ngọc qua đời, bàđã thử mọi cách để tự hành hạ bản thân, như vậy còn không đủ sao? . Tiên Hiệp Hay

Anh đã mất đi người em gái anh yêu nhất rồi, chẳng nhẽ còn muốn anh mất đi người con gái anh yêu nhất vì chuyện đó sao?

Bây giờ anh không còn gì cả Trong vài năm qua, anh đã bị hành hạ bởi nỗi ám ảnh của mình, anh đang cố gắng buông bỏ.

Anh bây giờ chỉ có Tô Kim Thư và những đứa trẻ đó, anh không còn gì để mất.

Bạch Ninh Hương rất sốc khi nhìn con trai mình, bà không thể tin rằng anh lại phát điên đến mức này.

Chỉ vì một người phụ nữ, anh có thể từ bỏ tất cả, thậm chí cả tính mạng của mình? Phản bội cả em gái của mình!

“Hữu Tuấn..”

Bạch Ninh Hương chưa kịp nói hết lời thì bị Lệ Hữu Tuấn cắt ngang: “Cô ấy đang mang thai”

Bạch Ninh Hương mặt tái “Con đang nói cái gì vậy?”

“Đó là con của tôi. Mẹ đã hai lần ra tay với con dâu và cháu trai của mình. Cho dù Tô Duy Nam thực sự có lỗi, Tô Kim Thư cũng đã đền tội rồi”

“Nếu lần này thật sự xảy ra chuyện với Tô Kim Thư, tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Lệ nữa. Hai người cũng chưa bao giờ sinh được một đứa con trai như tôi!”

Nói xong, Lệ Hữu Tuấn xoay người bước ra ngoài Tấm lưng cao ráo lộ ra một sự quyết tâm và nỗi bưồn chưa từng thấy.

Bạch Ninh Hương nhìn theo bóng lưng mờ dần của con trai, bà đột nhiên yếu ớt ngồi phịch xuống xe lăn.

Bà nhìn xuống đôi bàn tay vẫn còn trắng trẻo của mình, như thể chúng cũng nhuốm đầy máu: “Ta đã sai người giết cháu của ta…”

Bạch Ninh Hương đau đớn nhìn lêt nhưng bà thấy rằng Lệ Hữu Tuấn đã bỏ đi không dấu vết: “Nhưng, ta đã phái người giết Tô Kim Thư…”

Vừa nói, bà dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Nhưng bà không thể gọi điện được cho

hai người vệ sĩ đó.

€ó phải vì nơi đó hoang vu không có tín hiệu không?

Làm thế nào bây giờ? Nếu Tô Kim Thư thực sự chết, đứa con trong bụng cô ấy chẳng phải cũng sẽ chết sao?

Chết tiệt!

Bà thực sự đã nghĩ đến việc giết Tô Kim Thư, nhưng con của Lệ Hữu Tuấn, bà chưa bao giờ muốn giết.

Khi thấy Lệ Hữu Tuấn đi ra khỏi khách sạn với sát khí nặng nề, Lục Anh Khoa nhanh chóng đuổi theo: “Ông chủ, chúng tôi xác định vị trí chiếc xe mà bà Bạch đã sử dụng trước đây, chiếc xe đến khu đất hoang ở ngoại ô phía Tây”

Khu đất hoang ở ngoại ô?

Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn trầm xuống.

Lục Anh Khoa nhanh chóng nói: “Khi chúng tôi đến, chúng tôi phát hiện một xác chết trên mặt đất. Đó là vệ sĩ của bà chủ, nhưng chúng tôi không thấy mợ chủ đâu.”

Lệ Hữu Tuấn dừng bước chân lại: “Không thấy Tô Kim Thư?”

Lục Anh Khoa gật đầu một cái: “Một pha headshot, nhìn có vẻ là người chuyên nghiệp. Ông chủ, anh có nghĩ đó là Tô Duy Nam không?”

“Tô Duy Nam đã đến Mỹ và sẽ không thể trở lại ngay được”

Trong đầu Lục Anh Khoa chợt lóe lên một suy nghĩ: “Ông chủ, Tư Vũ Chiến đã từng liên lạc với bà chủ. Liệu chuyện này có liên quan gì đến anh ta không?”

Sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe thấy những lời này, sắc mặt của anh càng trở nên khó coi.

Tư Vũ Chiến có hiềm khích với Tô Duy Nam, nếu thật sự anh ta bắt cóc Tô Kim Thư, hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

“Thông báo cho Hoa Đông ngay lập tức, tìm được nơi ở của Tô Kim Thư trong vòng nửa giờ”

“Vâng thưa ông chủ”

Một giờ trước, vùng ngoại ô phía tây hoang vu Tô Kim Thư cứng đờ đứng tại chỗ, hai tay gần như vô thức che bụng, Lúc này, trong lòng cô thậm chí còn có một tia oán hận: Tại sao Lệ Hữu Tuấn không quay lại? Không phải anh đã nói sẽ bảo vệ cô và đứa con trong bụng sao?

“Bang!”

Những tiếng ồn rất lớn vang lên.

Cơn đau trong tưởng tượng không đến khiến Tô Kim Thư run lên.

Cô mở mắt ra và bất ngờ phát hiện tên vệ sĩ đang chĩa súng vào mình, trên trán đều có một lỗ máu.

Trong giây tiếp theo, cả hai người trực tiếp ngã xuống đất.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người còn sống bị giết trước mặt như thế này, hai chân cô sợ đến mức ngã xuống đất Cô hoảng hốt nhìn lên thì thấy cách đó không xa có vài chiếc xe địa hình màu xanh quân sự đang đậu.

Một lúc sau, một tay súng bắn tỉa bước xuống xe, trên tay vẫn cầm khẩu súng trường, trong tư thế rất chuyên nghiệp.

Tô Kim Thư tròn mắt ngạc nhiên: “Anh… anh là ai?”

“Cô Tô, cô bị nghi ngờ là người đốt phá biệt thự núi Ngự Cảnh mấy ngày trước. Bây.

giờ nhà họ Lê đang kiện cô tội cố ý giết người, cô phải trở về cùng chúng tôi phối hợp điều tra”

Tô Kim Thư lùi về phòng thủ: “Đốt phá? Chứng cứ đâu? Chuyện mà từ đầu đến cuối, tôi đều là nạn nhân, các anh lấy chứng đâu đế nói rằng tôi cố ý giết người? Và theo tôi biết, nhà họ Lệ không hề báo cảnh sát lập án, cho dù họ có báo thì cũng là người của sở cảnh sát đến tìm tôi. Anh là ai?”

“Cô Lê lúc đó đang ở hiện trường vụ cháy, đã chỉ ra cô là kẻ giết người. Vì vậy hôm nay cô nhất định phải đi theo chúng tôi, không được chống cự, nếu không sẽ gặp nạn đấy!”

Giọng nói vừa dừng lại, người đàn ông bước tới, đưa tay ra kéo cô.

Tô Kim Thư sợ rằng hành động của họ sẽ quá thô lỗ và làm tổn thương con mình: “Đừng đụng vào tôi, tôi tự đi được”

Lúc này, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy rất bất lực, cô đã chọc tức ai? Tại sao cô liên tục gặp rắc rối vậy?

€ô bị bịt mắt và nửa giờ sau, cô bị đưa đến một nhà tù với tường sắt tứ phía “Chỉ là để hợp tác điều tra. Tại sao anh lại tống tôi vào tù? Hay là các anh lạm dụng quyền lực và muốn tìm lí do đổ oan cho “Cô gái nhỏ, cô nói nhiều quá”

Tô Kim Thư lạnh lùng chế nhạo: “Sao? Cậy quyền lực bắt tôi vào đây, nhưng lại không có gan gặp tôi! Ông chủ của các anh hèn nhát quá rồi đấy!”

“Tô Kim Thư!”

Đột nhiên, một tiếng hét tức giận từ ngoài cửa truyền vào, sau đó một bóng người cao lớn xông vào.

Tô Kim Thư nhìn kỹ lại, hừ, cô thật sự đoán đúng rồi!

Tư Vũ Chiến sắc mặt xanh mét, sải bước đi vào.

Ngang qua lồng sắt lạnh lão, anh ta khinh bỉ nhìn Tô Kim Thư: “Lúc này, cô còn dám kiêu ngạo như vậy, cô thật là dũng cảm!”

Tô Kim Thư đã đứng quá lâu rồi, cảm thấy eo hơi đau nên cô chỉ đi vài bước rồi ngồi xuống bên giường: “Cho dù tôi có dũng khí thế nào thì cũng không bằng anh Tư. Dựa vào người cha làm quan của mình, còn dám tùy ý điều động quân đội sao?”

“Tôi mời cô qua đây, chỉ vì muốn cô phối hợp điều tra. Dù sao tôi cũng không phải là người của quân đội, hai người chúng ta cũng coi như là quen biết nhau, tôi đến thăm cô cũng không có gì quá đáng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.