Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 290: Chương 290: Mày là một tên thái giám




Lục Mặc Thâm dường như cố tình phớt lờ tiếng gầm của Lâm Thúy Vân với anh ta.

Mặt không thay đổi, anh ta lấy trong túi ra một thẻ phụ của phòng 801, nói “Tôi chỉ có thể giúp các cô đến đây, còn lại hai người có thể lo liệu.”

Nói xong, anh ưu nhã xoay người, vào thang máy rời đi. Lâm Thúy Vân nhìn bóng lưng anh, nghiến răng căm hận: “Tên này mới giúp chúng ta được một lần mà đã huênh hoang mặt song song với trời rồi. Sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay mình, đến lúc đó mình sẽ cho hắn biết thế nào là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”

Tô Kim Thư liếc nhìn thẻ phòng trên tay.

Quay đầu lại, ngay lập tức cô nảy ra một ý tưởng: “Lâm Thúy Vân, cậu gửi thẻ phòng này đến quầy lễ tân của ‘Dạ Sắc’. Chỉ cần nói räng lát nữa sẽ có người đến lấy, để mình đi gọi điện cho Nhan Thế Khải.”

Hai mươi phút sau.

Một chiếc Lincoln đen từ từ dừng lại trước cánh cửa Dạ Sắc. Nhan Thế Khải mặc một chiếc áo gió màu nâu sẫm, bước nhanh đến quầy lễ tân ban đêm: “Xin chào, tôi tên là Nhan Thế Khải. Tôi đến lấy thẻ phòng số 801”

Người phục vụ gật đầu, lật xem thông tin trong tay, nhanh chóng đưa cho anh thẻ phòng dự phòng: “Thang máy số bốn rẽ trái và nó là phòng đầu tiên.”

“Cảm ơn bạn.”

Sau khi Nhan Thế Khải ra khỏi thang máy, anh đi thẳng đến cửa phòng 801. Ngay khi anh cầm thẻ phòng và định quẹt cửa phòng, một người bất ngờ xuất hiện từ phía sau và va vào anh một cái thật mạnh. Thẻ nhà trong tay Nhan Thế Khải rơi xuống đất.

Vừa quay đầu lại, anh thấy một cô gái trẻ đang ôm tay anh hốt hoảng: “Xin lỗi, xin lỗi!”

Nhan Thế Khải lắc đầu rất lịch sự: “Không sao, cô cẩn thận một chút.”

Nói xong, anh xoay người nhặt thẻ phòng. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cô gái thay đổi, cô đột nhiên nói: “Có phải… anh là anh Nhan Thế Khải không?”

Nhan Thế Khải hành động dừng lại: “Cô biết tôi ư?”

Cô gái đột nhiên thở phào nhẹ nhõm như thế trút được một gánh nặng nào đó: “Đúng, tôi là bạn của Liễu Minh Hoa. Tôi vừa thấy rằng hình như cô ấy bị ngất xỉu ở phòng bên cạnh. Bây giờ cô ấy đang được đưa đến bệnh viện. Anh có muốn đi qua và xem xét không? “

“Ngất xiu?”

Khuôn mặt của Nhan Thế Khải đột ngột thay đổi sau khi nghe những lời này, đó có thể là di chứng của ca phẫu thuật phá thai?

Anh quay lại và đi về phía lối vào thang máy: “Cô đang nói đến bệnh viện nào vậy? Tôi đi ngay đây”

“Tôi cũng không biết bệnh viện cụ thể, anh có thể tự mình đi kiểm tra một số bệnh viện gần đây.”

Nhìn thấy Nhan Thế Khải chuẩn bị bước vào thang máy, đôi mắt của cô gái lóe lên một tia vui sướng, trong lòng mừng thầm kế hoach đã thành công.

“Ding dong.”

Cửa thang máy từ từ được mở ra, Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư bước ra khỏi thang máy. Nhan Thế Khải sững sờ trong giây lát: “Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư? Tại sao hai người lại ở đây?”

Lâm Thúy Vân chế nhạo, cô nghiến răng hả hê: “Tất nhiên là chúng tôi phải ở đây. Nếu chúng tôi không có ở đây, thì chiếc sừng của anh phải cao đến ba mét”

Nhan Thế Khải bất giác cau mày: “Lâm Thúy Vân, ý em là gì?”

Tay Lâm Thúy Vân lười biếng đặt lên vai Tô Kim Thư, một nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng cô: *Tô Kim Thư và em đã ở đây cả đêm. Em chưa thấy xe cấp cứu nào, chưa nói đến người bị ngất.”

Tô Kim Thư nhàn nhạt nhìn cô gái đứng cách đó không xa: “Nói đi, Liễu Minh Hoa đã cho cô có bao.

nhiêu lợi lộc để cô có thể đứng canh ở đây?”

Không ngạc nhiên khi Tô Kim Thư cảm thấy hơi quen thuộc. Hóa ra cô gái này chính là người thuê trọ cùng Liễu Minh Hoa hồi đó Nhan Thế Khải vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì liền hỏi: “Tô Kim Thư, hai người đang nói gì vậy?

Tại sao anh đến một chữ cũng không thể hiểu được”

“Sau khi anh đi vào, tự nhiên sẽ hiểu được thôi!”

Tô Kim Thư không muốn phí lời nữa, bước tới, nhanh chóng cầm thẻ phòng lên Cô đưa tay quẹt thẻ phòng gần ổ khóa cửa một cách nhẹ nhàng.

“Bíp bíp.”

Cô gái đứng ở cửa tái mặt.

Bởi vì từ cánh cửa đang từ từ mở ra, một loạt âm thanh mờ ám, vô cùng khó nghe theo đó phát ra bên ngoài. Kèm theo đó là giọng rên rỉ vừa đau đớn vừa sung sướng của người phụ nữ.

“Anh Thế Khải, a…”

Thân thể của cô ta mềm nhũn trượt xuống giường. Sau khi rên lên mấy tiếng, Liễu Minh Hoa bối rối mở mắt ra. Không đúng. Tại sao có một bóng người ở cửa?

Liễu Minh Hoa giật mình chớp chớp mắt, sau đó kiên quyết nhìn kỹ cho đến khi gương mặt đẹp trai mà lạnh lùng đó lọt vào tầm mắt. Cô †a cảm thấy mình như bị sấm sét đánh trúng, máu trong người cô lạnh ngắt hết cả.

Nhan Thế Khải! Làm sao có thể là anh ta?

“A…

Sau những tiếng hét xé lòng, Liễu Minh Hoa đột ngột bật dậy khỏi giường.

Cô cuộn chăn bồng che chăn người lại và ngã xuống đất. Nam người mẫu đang làm được nửa chừng và không còn thời gian để chăm chút cho việc gì khác. Cho đến khi anh nhìn lên và thấy người đàn ông mặt xanh đứng ở cửa, và người phụ nữ sợ hãi bên cạnh giường liền ngay lập tức hiểu ra hoàn cảnh của mình.

“Anh Thế Khả, không phải… không phải như anh thấy đâu…”

Liễu Minh Hoa vốn đã bị dọa đến ngây người, lúc này cô không biết phải nói gì để tự vệ. Lâm Thúy Vân ở bên chế nhạo mỉa mai: “Liễu Minh Hoa, tất cả chúng tôi đều đang nhìn cô ngủ chung giường với người đàn ông khác! Vậy mà cô vẫn nói đó không phải là những gì anh ấy nhìn thấy? Cô đang coi chúng tôi là người mù hay là bắt nạt chúng tôi bị chậm phát triển trí tuệ?”

Nhan Thế Khải sắc mặt tái nhợt, trên trán nổi gân xanh. Toàn thân Liễu Minh Hoa đã run lên vì sợ hãi, cô ta quấn chặt chăn bông và lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi… tôi.. AI”

Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì đã hét lên kinh hoàng, vì Nhan Thế Khải đã lao lên và đấm thẳng vào mặt nam người mẫu. Nam người mẫu nhất thời không phản ứng kịp, lĩnh một cú đấm rắn chắc, khóe miệng chảy máu.

ngay lập tức. Anh bắt lấy nắm đấm mà Nhan Thế Khải tiếp tục vung tới và gầm lên: “Anh làm sao vậy, người ta trả tiền tôi trả sức! Đây là chuyện mua bán bình thường, anh có quyền gì mà đánh tôi?”

“Đồ cặn bã!”

Nhan Thế Khải vung tay còn lại lên đấm.

Nam người mẫu cũng đã được luyện à anh ta nhanh chóng tránh được. Sau đó, anh ta dùng tay đánh lại một đấm vào mặt Nhan Thế Khải: “Mẹ kiếp, nói chuyện tiếng người tử tế đàng hoàng với mày, mày nghe không hiểu đúng không? Ngay cả một tên cặn bã cũng tốt hơn so với tên thái giám như mày! Nếu như mày không phải thái giám, thì người đàn bà của mày làm sao có thể chạy ra đây, tốn tiền đi tìm ông đây để phá lần đầu?”

Nam người mẫu vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Nhan Thế Khải đông cứng lại, khuôn mặt lộ vẻ không tin: “Mày nói cái gì?”

“Tao nói mày là thái giám, đáng bị cắm sừng, đáng bị người phụ nữ của mình đi tìm trai bao!”

Liều Minh Hoa sắc mặt tái nhợt, lúc này cô ta hiển nhiên là điên rồi. Cô nhảy về phía trước, khóc lóc và đánh người mẫu nam một cách tuyệt vọng: “Mày nói nhảm! Mày nói lĩnh tinh! Mày mau câm miệng lai…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.