Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 677: Chương 677: Ông ta lại bị một cô nhóc tính toán! 2




Smith Phạm nghe vậy, lập tức phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy: “Cô đúng là càn quấy!”

Nếu như không thể tìm phiên dịch, vậy học sinh bên ông ta làm sao mà tham gia tranh tài được?

Nếu ngay cả lời của đối phương cũng nghe không hiểu, thì làm sao mà thắng bọn họ? Không bằng trực tiếp nhận thua đi cho rồi!

Tô Kim Thư lại tỏ vẻ không hề để ý chút nào, nói: “Bạch Lạc chúng tôi vốn dĩ là nước lễ nghị, từ trước đến nay hiệu trưởng Lý luôn dạy bảo chúng tôi như thế. Nếu chúng tôi đi đến đại học Edinburgh của các ông để giao lưu học thuật, chúng tôi chắc chản sẽ tuân theo tập tục của chỗ các ông, giao lưu bằng tiếng Anh. Nhưng mà bây giờ, giáo sư Smith, nơi này không phải là Edinburgh, nơi này là Bạch Lạc, là nước Thiên Hoàng, là đại học Lan Ly!”

Mỗi một câu nói của Tô Kim Thư đều nghĩa chính ngôn từ, vô cùng hùng hồn: quốc gia của các ông, chúng tôi có thể nói ABCD với các ông, nhưng mà ở quốc gia của chúng tôi, rất xin lỗi, mời các ông hãy nói ngôn ngữ nước tôi.”

“Cô đúng là nực cười thật!”

Smith Phạm bỗng chốc đứng lên, ông ta phân nộ chất vấn hiệu trưởng Lý: “Hiệu trưởng Lý, tôi không ngờ rằng đây lại là học trò do thầy chính tay dạy dỗ, quả thật là mất mặt xấu hổi Chúng tôi từ chối biện luận với loại người không nói đạo lý như thế!”

Thấy Smith Phạm đứng lên, mấy học sinh khác của ông ta cũng đứng lên theo, nhìn như sắp giận dữ bỏ đi khỏi đây.

Nhưng mà Tô Kim Thư cũng không bị dọa bởi thái độ của bọn họ, cô nói: “Khi đối xử với người nói đạo lý, tất nhiên chúng tôi phải lấy lễ để tiếp đón, đối đãi một cách chân thành.

Nhưng ngay từ đầu cuộc thi biện luận, giáo sư ‘Smith và đồng bạn của ông đã không tôn trọng quốc gia của chúng tôi, vậy thì ngại quái”

“Nếu như ông cảm thấy biện luận với chúng tôi là một việc mất mặt xấu hổ, vậy thì tôi còn cảm thấy biện luận với các ông là đang lãng phí thời gian quý giá của tôi đây này, tôi cũng có thể lựa chọn từ chối biện luận với những đối thủ như thế này!”

Người ở đây hoàn toàn không ngờ rãng hội giao lưu này vừa mới bắt đầu đã cãi nhau đến độ không thể vãn hồi như thế.

Lâm Thúy Vân đứng bên cạnh lại càng dâng lên một bầu nhiệt huyết, cô ấy thấy Tô Kim Thư đứng lên thì cũng đứng lên theo, nói: “Kim Thư à cậu nói đúng lắm! Hay! Dựa vào cái gì chúng ta nhất định phải chiều theo bọn họ chứ, cái gì mà chúng ta mất mặt xấu hổ?

Tôi thấy mặt mũi của mấy người mới đúng là mất mặt mất ra cả nước ngoài!”

Những học sinh ngồi đây xem cuộc đấu dường như cũng bị lời nói của Tô Kim Thư lây nhiễm.

Bởi vì bọn họ đều là người nước Thiên Hoàng, sỉ nhục nước Thiên Hoàng cũng là sỉ nhục bọn họ.

“Tô Kim Thư, Lâm Thúy Vân, các cậu làm tốt lắm!”

“Nói rất đúng, tại sao chúng ta phải chiều theo bọn họ chứt”

“Nói hay quá đi, chúng mình ủng hộ cậu!”

Smith Phạm thấy mọi người dưới sân khấu đều xúc động như thế, khuôn mặt vốn dĩ bởi vì phẫn nộ đỏ bừng lập tức trở nên trắng bệch hoàn toàn.

Ông ta có phần hốt hoảng ngã ngồi trên ghế, dường như đã hết hy vọng.

Nhưng vào ngay lúc này, hiệu trưởng Vương của đại học Lan Ly đột nhiên cầm microphone từ tay người chủ trì, ông ta ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Các bạn học, các bạn học hãy bình tĩnh đừng nóng nảy, mọi người im lặng một chút, im lặng một chú Hiệu trưởng Vương đứng lên, ông ta bắt đầu giơ tay ra hiệu cho mọi người cứ an tâm chớ vội vàng.

Khi mọi người đều an tĩnh lại, hiệu trưởng Vương quay đầu nhìn về phía Tô Kim Thư, nói: “Bạn học Tô Kim Thư, bạn học Lâm Thúy Vân, thật ra Bạch Lạc chúng ta làm nước lễ nghỉ thì phải có thái độ của chủ nhà. Tôi thấy yêu cầu của giáo sư Smith cũng xem như hợp tình hợp lý, dù sao quốc ngữ của chúng †a còn không phải là ngôn ngữ thông dụng nhất trên toàn thế giới. “

Sau khi hiệu trưởng Vương nói ra lời này, mọi người đã có thể thấy rõ lập trường của ông ta. . Đam Mỹ Hay

Rõ ràng ông ta đang đứng về phía Smith Phạm.

Smith Phạm nhìn dáng vẻ bình tĩnh và kiên nghị của Tô Kim Thư, chút xao động trong mắt cũng biến thành trào phúng không e dè gì.

Tô Kim Thư à Tô Kim Thư, cho dù cô có răng sắt răng đồng thì làm được gì đâu!

Cho dù cô gây kích động đến cảm xúc của tất cả học sinh, vậy thì thế nào chứ!

Ngay cả hiệu trưởng đại học Lan Ly đều đứng về phía tôi, trước mặt hiệu trưởng, vài câu oán giận của học sinh chả là gì cả!

Sắc mặt Tô Kim Thư cũng lập tức trở nên khó coi, phải biết rằng, Smith Phạm sở dĩ sẽ đưa ra một màn thi biện luận như thế này đã là một cái hố to rồi.

Ngành điện ảnh của mỗi một quốc gia đều có điểm mạnh cũng như điểm yếu, giống như Đông y và Tây y, đều có mạnh yếu, vốn dĩ không thể nói một cách chắc nịch rãng rốt cuộc cái nào tốt hơn, đó vốn là một câu hỏi không có đáp án.

Đợi đến khi bọn họ biện luận đến mức không có kết quả, tất nhiên phải mời người ở chỗ này bỏ phiếu Không cần biết là mời những người đức cao trọng vọng ngồi trên ghế khách quý hay là học sinh dưới sân khẩu, người ủng hộ đội Edinburgh đều chiếm ưu thế.

Hơn nữa nghe giọng điệu của hiệu trưởng Vương như thế, chắc hẳn là bị mua chuộc rồi.

Từ đầu Tô Kim Thư đã nghĩ đến điểm này, cho nên cô mới lợi dụng sơ hở hai đội ngũ có khác biệt về ngôn ngữ để công kích.

Nhưng bây giờ thì sao, làm hiệu trưởng của đại học Lan Ly, hiệu trưởng Vương thấy không rõ tình thế hay là cố ý nghiêng về phía đối thủ?

Ông ta dễ dàng dùng một câu nói để biến toàn bộ kế hoạch phía sau của Tô Kim Thư tan thành bọt nước.

Sự đắc ý trên vẻ mặt Smith Phạm càng ngày càng rõ ràng, nếu như họ có thể thẳng phần mở màn, vậy thì bọn họ sẽ đứng ở thế bất bại.

Đến lúc đó ông ta lại mời báo chí trắng trợn đổi trắng thay đen, học sinh do ông ta dạy dỗ thắng học sinh được Lý Lương Sang dạy dỗ, ông ta sẽ có thể học thành nghề!

Khi mọi chuyện dường như sắp trở thành kết cục đã định, đột nhiên dưới đài có một tiếng nói lười biếng truyền tới: “Hiệu trưởng.

‘Vương, ông nói vậy có phải là không thỏa đáng lắm không?”

Mặc dù không có loa phóng thanh, nhưng trong hội trường yên tĩnh như thế, giọng nói vừa vang lên lại khiến mỗi người đều nghe được rõ ràng.

Hiệu trưởng Vương cực kỳ kinh ngạc nghiêng đầu qua xem.

Ông ta vô cùng bất ngờ, dù sao trong đại học Lan Ly, ông ta đại biểu cho quyền uy tuyệt đối.

Ít nhất trong mấy năm nay ông giữ chức này, vẫn chưa có người nào dám trực tiếp phủ nhận đề nghị của ông ta ngay trước mặt nhiều người như vậy.

Cho dù trước kia từng có, hiện tại người đó cũng đã không ở trong đại học Lan Ly.

Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của hiệu trưởng Vương dời sang phía hành lang bên kia Lúc này ông ta mới phát hiện, không biết từ khi nào nơi đó đột nhiên có thêm một đoàn người.

Vừa mới thấy rõ dáng vẻ người dẫn đầu, sự phẫn nộ trên mặt hiệu trưởng Vương lập tức biến thành nụ cười nịnh nọt.

Ông ta gần như là đẩy Smith Phạm ra, chạy chậm xuống dưới đó, gọi: “Bộ trưởng Diệp!”

Hiệu trưởng Vương chạy như một làn khói tới trước mặt Diệp Tiến Quân, nói: “Sao ông lại tới đây? Ôi thật là, ông đến đây sao không bảo tôi sớm một chút, để tôi còn tiện sai người đi xếp hàng ngoài cửa trường để chào mừng ông nữa chứ!”

“Ông khách khí rồi!”

Diệp Tiến Quân chỉ thản nhiên khẽ gật đầu.

Ông ấy cúi đầu nhìn bàn tay hiệu trưởng Vương vươn ra, cũng không bắt tay, mà nói: “Tôi nghe nói chỗ các ông có hội giao lưu, cho nên tôi cố ý tới xem thử”

“Sao lại xem thử chứ? Ông đến chỉ bảo.

cho tôi vài điều tôi còn vui nữa là!”

Hiệu trưởng Vương không hề che giấu vẻ mặt nịnh nọt của mình, dù sao đường công danh sau này của ông ta đều bị Diệp Tiến Quân nằm giữ trong tay mà!

Diệp Tiến Quân nhìn lướt qua Tô Kim Thư, bình thản nói: “Vừa nãy tôi đứng ngoài cửa nghe được một đoạn, tôi thấy cô bé đó nói cũng rất hợp lý, bởi vì sự tôn trọng phải đến từ hai phía, nếu người khác đã không tôn trọng chúng ta rồi, cho dù chúng ta là nước lễ nghi, cũng không thể bao dung đến mức không hề giữ lại ranh giới cuối cùng chứ, đúng không?”

Diệp Tiến Quân nói xong, ý vị sâu xa nhìn hiệu trưởng Vương, hỏi: “Hiệu trưởng Vương, ông thấy lời tôi nói có đúng không?”

“Đương nhiên đương nhiên, những lời ông nói quả thật là khiến tôi mở mang tâm mắt!”

Hiệu trưởng Vương chỉ nghe vậy thôi đã biết Tiến Quân đang chỉ dạy mình, trong lúc nhất thời bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ông ta vội vàng cười khẽ gật đầu, lời vừa nãy của Diệp Tiến Quân đã nêu ý kiến hết sức rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.