Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 409: Chương 409: Rõ ràng chính là bao nuôi






Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ninh Hương: “Dì là bà Lệ, đúng không?”

Bạch Ninh Hương trợn mắt nhìn cô, giọng ngang ngược, tỏ rõ khinh thường: “không sai, chính là tao đấy”

Tô Kim Thư nói từng câu từng chữ, cực kỳ đúng mực: “Cháu là Tô Kim Thư, nhà ở khu Bình An thành phố Ninh Giang, hiện đang học hệ tiến sĩ ở đại học y Lan Ly”

Nói xong lời này, còn cực kỳ thản nhiên lấy thẻ căn cước từ trong túi xách: “Đây là thẻ căn cước của cháu, cháu là công dân nước Bạch Lạc. Còn có, cháu với anh Lệ đây, là hai người yêu nhau thật lòng, quan hệ của chúng chúa không phải là loại tuỳ tuỳ tiện tiện như trong lời dì nói, cháu cũng không phải người phụ nữ không rõ lai lịch.”

‘Vốn ông cụ Lệ còn định quan sơn hổ đấu, dù sao thì ông cũng biết, Bạch Ninh Hương cũng không phải người dễ bị đánh thua.



Lê Duyệt Tư này là uống nhầm thuốc à?

Nếu không sao lại nói giúp cô trong tình huống nguy cấp như thế này.

“Theo cháu biết, cô ấy quen Lệ Hữu Tuấn, cũng không phải tuỳ tuỳ tiện tiện”

Lê Duyệt Tư nói đến đây, ý vị sâu xa nhìn Lệ Hữu Tuấn.

Trong mắt, hình như còn mang khoái cảm trả thù, “Ban đầu, chị và cha cô ấy định đem cô ấy bán cho một lão già, để cứu vớt công ty nhà họ Tô đang cận kề phá sản có thể vực dậy”

“Chắc là do cơ duyên xảo hợp, bọn họ đưa đến nhầm phòng, đưa cô ấy lên giường Lệ Hữu Tuấn”

“Từ đó về sau, Lệ Hữu Tuấn rất chiếu cố cô, không những giúp cô rửa sạch ô danh ở bệnh viện không bị hiềm nghỉ dùng quy tắc ngầm lên chức, mỗi tháng cho cô một khoản tiền để cô ấy đi chữa bệnh cho người anh ốm yết “Những cô gái giống cô ấy, mặc kệ bản thân, dâng hiến tất cả cho gia đình, đã là rất ít. D à, dì đừng thành kiến với cô ấy nhé”

Lê Duyệt Tư vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đại biến.

Mặt nối là cô ấy đang khen Tô Kim Thư vô tư cống hiến, nhưng từng chữ từng chữ bên trong, toàn bộ đều là khinh bỉ không giấu nổi Cha cô khốn nạn như thế, sao có thể dạy dỗ ra được đứa con nào tử tế cơ?

Có lời nói là, trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua.

Nếu như cô đi lên bằng thực lực, thì tại sao trong bệnh viện lại truyền ra là câu dẫn bệnh nhân, quy tắc ngầm lên chức?

Hơn nữa, mọi người đều nhạy bén bắt được 1 in tức.

Đó là, mỗi tháng Tô Kim Thư cầm một khoản tiền lớn của Lệ Hữu Tuấn.

Đây chính là quan hệ bao dưỡng chứ còn gì nữa!

Bạch Ninh Hương nghe nói xong, càng cáu đến toàn thân phát run.

Bà quay người hung thần ác sát nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Lệ Hữu Tuấn, tao nói cho mày biết, chỉ cần †ao còn sống một ngày, loại đàn bà này, đừng hòng bước được vào cửa nhà họ Lệ.”

Tay bà đập thật mạnh xuống tay vịn của xe lăn.

Bộ dáng giận dữ kia giống như là bà có thể tùy thời đánh về phía Lệ Hữu Tuấn vậy.

Lê Duyệt Tư lạnh lùng nhìn Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư, cô cho là cho người huỷ đi những tấm hình cô không thể nhìn nổi kia, tôi lại không có cách nào chỉnh cô có phải không?

Coi như đúng là cô bị người ta hãm hại, vậy thì sao? Căn bản là cô cũng không dám nói chuyện này ra.

Bởi vì cô biết rõ, chỉ cần người nhà họ Lệ biết cô từng lên giường với người đàn ông khác, cho dù là bị hãm hại, bọn họ cũng tuyệt đối không chấp nhận cô.

“Hữu Tuấn”

Lệ Trí Thần đi tới.

Mặc dù ông ta đã gần năm mươi tuổi, nhưng gương mặt đó vẫn anh tuấn như xưa, chẳng qua là thêm chút dấu vết của năm tháng.

Ông ta nhìn chằm chẩm con trai mình: “Hôm nạy là sinh nhật ông nôi, con việc gì phải làm như thế này?”

Lệ Hữu Tuấn cười nhàn nhạt, nhìn Ninh Lan Kiều: “Cha, cha cũng biết hôm nay là sinh nhật ông ội, nên mời cô Ninh đến chung vui? Hai người chúng ta như nhau thôi”

‘Sắc mặt Lệ Trí Thần thay đổi mấy lần, ông ta đang định phát giận, thì điện thoại trong túi reo.

Ngay sau đó, hầu như ai có mặt tại hiện trường thì điện thoại trong túi đều rung lên.

Mọi người cuống cuồng lấy điện thoại ra.

Hoá ra đây là dưa thật của giới giải trí, hơn nữa còn là trên tất cả các trang truyền thông, tất cả đường dây đều đưa.

Lệ Trí Thần là người ăn dưa đầu tiên, khi ông †a nhìn thấy nội dung, sắc mặt tái nhợt, con ngươi co rút, Ông ta không dám tin ngẩng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Đây là con làm?”

Tô Kim Thư càng sợ hơn, cũng láy di động ra xem xem.

Trời ơi.

Cô theo bản năng bịt mồm, không dám tin vào mắt mình.

Sao có thể như thế?

Cô hoảng hốt mở hết facebook, messenger, zalo, tất cả các trang truyền thông.

Giật mình nhận ra, hình trên tựa đề đều là mình với Lệ Hữu Tuấn.

Dù hình đã qua xử lý, chỉ lộ nửa gương mặt, nhưng chỉ cần người biết cô đều có thể nhận ra.

Mà tựa đề chính là: “Lệ Hữu Tuấn mới nhận chức tại tập đoàn nhà họ Lệ âm thầm kết hôn, bà chủ cuối cùng cũng ra ánh sáng.”

Giờ phút này, tay cầm điện thoại của Tô Kim Thư không ngừng phát run Lệ Hữu Tuấn đây là quyết tâm đánh đến cùng, không cho ai lưu đường lui?

Tô Kim Thư không nhịn được hốc mắt chua xót, thiếu chút nữa là khóc.

Người đàn ông này, vì cô mà làm đến mức đây.

Tất cả mọi người đều nhận được tin tức này.

Đương nhiên, Tư Lệnh Phùng cũng sẽ thấy.

Kết cục dường như đã được định đoạn, vì Tư Lệnh Phùng tuyệt đối sẽ không để cho cháu mình thành kẻ thứ ba chen ngang.

Bạch Ninh Hương hoảng hốt vô cùng nhìn di động mà không dám tin: “Lệ Hữu Tuấn! Mày…”

Uy tín của Lệ Trí Thần, lần này bị khiêu khích đến cùng.

Hai cha con mặt đối mặt, trong không khí như có tia lửa bản ra, nguy hiểm như thể chạm vào cái là nổ.

Đúng lúc đó, ông cụ Lệ yên ẳng nãy giờ cũng lên tiếng: “Nào, tôi nói hai cha con các anh rốt cuộc đã xong chưa? Mời các anh nhớ rõ, hôm nay là sinh nhật ông đây, hai người các anh chiếm hết hai bên đầu, chuyện gì đây hả?”

Lệ Trí Thần ác liệt nhìn con trai: n tiệc xong, về nhà với cha”

Lệ Hữu Tuấn bình tĩnh đứng đó, không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.