Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 683: Chương 683: Tiền đồ Của Tô Kim Thư sợ rằng phải đứt đoạn rồi 3




Trước khi cả hội trường một lần nữa bùng nổ, thì tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh vì Tô Kim Thư.

Tuyệt đối không thể ngờ đến, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, Tô Kim Thư đem khối u đẩy ra ngoài chỉ với vài kim châm trên cơ thể.

Khi người dẫn chương trình kích động mà thông báo kết quả, thì hầu như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào lúc này, Smith Phạm không có bất kì dáng vẻ nào của sự hoang mang rối loạn, mà ngược lại khóe miệng đã nâng lên một nụ cười lạnh lùng.

“Giáo sư Smith, hiện tại như ông thấy đó, tất cả kết quả của cuộc thi đã được công bố.

Tôi tuyên bố, hội giao lưu lần này, bên chiến thẳng…”

Nhưng mà lời của người dẫn chương trình vẫn còn chưa nói xong, thì đột nhiên đã bị người ta cắt ngang.

“Từ từ đãt”

Một giọng nói cực kì mạnh mẽ bỗng nhiên từ phía sau hậu trường truyền đến.

Dường như tất cả mọi người trong hội trường thoáng chốc đã ngẩn người, bọn họ chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Mọi người đều trông thấy, trong ống kính của hành lang khán phòng, Asius đang đứng ở đó, trên tay giơ cao một túi tài liệu.

Túi tài liệu đó….

Sau khi Liễu Minh Hoa nhìn thấy túi tài liệu đó, trong ánh mắt vốn dĩ đang có chút lo lắng thoáng chốc đã bừng sáng trở Cô ta quay đầu nhìn chăm chẳm vào Tô Kim Thư, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác: “Tô Kim Thư à Tô Kim Thư, lần này chỉ sợ cô không thể nào ngờ tới được, không cần tôi ra tay, thì cũng đủ khiến cô thân bại danh liệt rồi!”

Người dẫn chương trình dường như cũng bị một màn bất ngờ xảy ra này làm cho trở tay không kịp, anh ta vô cùng ngạc nhiên mà nói: “Bạn học Asius, trong tay cậu cầm là thứ gì thế?”

Người dẫn chương trình vừa mới mở miệng, thì hầu như toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều đổ dồn lên trên tay phải của Asius.

Mọi người đều phát hiện ra đó chính là một túi văn kiện, trong túi văn kiện đó là đang chứa thứ đồ gì.

Tô Kim Thư lúc này cũng nhận ra, ánh mắt của Liễu Minh Hoa đang nhìn mình một cách đầy quỷ dị.

Không biết là tại sao, trong lòng cô loáng thoáng có một linh cảm chẳng lành sắp xảy ra.

Cô quay đầu nhìn về phía của Lệ Hữu Tuấn.

Và cũng vào lúc này, Lệ Hữu Tuấn đã giơ bàn tay của mình ra năm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Mặc dù cả hai người đều không nói ra, nhưng Lệ Hữu Tuấn lần đầu tiên dùng ánh mắt của mình để trấn an cho cảm xúc của cô, như thế đang nói với cô rằng, đừng sợ, có anh ở đây.

Asius cứ như vậy mà mà đi về phía chính giữa của sân khấu, cuối cùng anh ta nhảy lên sân khấu, đưa tay không một chút do dự mà đoạt lấy micro trong tay của người dẫn chương trình: “Từ ngày đầu tiên tôi đến nước Thiên Hoàng, giáo sư Smith luôn dạy chúng.

tôi cái gì gọi là phép tắc lễ nghị, cái gì gọi là bản chất tốt đẹp của con người, nhưng thật đáng tiếc, các vị luôn nói chúng tôi vô lễ đối với các vị, kiêu căng ngạo, thậm chí còn nói thầy của chúng tôi đạo đức bại hoại…”

“Hiệu trưởng Lý, có phải ngay cả ông cũng cảm thấy, giáo sư Smith với tư cách là học trò của ông, điều này khiến cho ông cảm thấy cực kỳ mất mặt?”

Hiệu trưởng Lý cứ như vậy nhìn Asius với vẻ mặt đầy sự nghỉ hoặc, và thật sự không biết anh ta rốt cuộc định nói điều gì, vì vậy ông cũng không trả lời.

Trên khuôn mặt của Asius lộ lên một một nụ cười đầy sự khinh thường: “Hiệu trưởng Lý, giáo sư Smith ở đây không hề nhận được sự hoan nghênh của ông, nhưng ông ấy lại lại một người thầy tốt một người bạn hiền của sinh viên chúng tôi, chẳng qua do sự khác nhau, khiến ông cho rằng một sinh viên kiêu ngạo mới là sự sỉ nhục thực sự của ông”

Hiệu trưởng Lý sau nghe những lời này thì ngay lập tức không vui: “Cậu rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”

“Tôi muốn nói, hiệu trưởng Lý à, sinh viên của ông đạo đức bại hoại, không biết liêm sỉ!”

Hiệu trưởng Lý nghe xong những lời nói này thì liền đập bàn, hai mắt trừng lớn: “Lời nói và việc làm đều phải chịu trách nhiệm, tốt nhất các người nên giải thích rõ ràng cho tôi, tôi lấy tư cách là Lý Lương Sang đảm bảo, các người nhất định phải trả giá đắt cho tất cả lời nói và hành động của các người?”

Asius trực tiếp đi tới trước mặt của hiệu trưởng Lý, cầm túi tài liệu trong tay mình đưa cho ông †a: “Đây chính là lời giải thích mà tôi dành cho ông!”

Hiệu trưởng Lý nhìn chăm chú vào túi tài liệu một lúc, sau khi do dự một hồi, ông ta nhận lấy, cầm túi tài liệu mở ra.

Trong đó có mười mấy trang giấy, hiệu trưởng Lý lật xem từng trang từng trang, sắc mặt thoáng chốc như không còn một giọt máu Sau khi ông ta xem xong tờ giấy cuối cùng, sắc mặt đã tái nhợt, ông ta vô cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn về hướng của Tô Kim Thư, khuôn mặt hết sức kinh hãi.

Tô Kim Thư lúc này cũng ngẩn cả người, tại sao hiệu trưởng Lý lại dùng ánh mắt kì lạ đó nhìn mình chứ?

Không thể không nói, những tài liệu trong túi văn kiện dó có liên quan đến cô?

Trên mặt Asius hiện lên nụ cười đầy khinh thường đã xem rõ ràng “Hiệu trưởng chưa?”

Mọi người sau khi nhìn thấy phản ứng này của hiệu trưởng Lý, thì từng người từng người để ngẩn ra không biết chuyện gì.

Một lúc sau, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ tò mò với đối với túi tài liệu tài trong tay của Asius, mọi người đều đang đoán ở trong túi tài liệu đó rốt cuộc đang chứa thứ gì.

Người dẫn chương trình đang đứng gần Asius, do sự tò mò thúc giục, mà anh ta dẫn đầu bước tới.

Chỉ nhìn thấy tay của hiệu trưởng Lý mềm.

nhữn, các tài liệu trân tay đều đã rơi hết xuống dưới bàn của hàng ghế khách quý.

Người dẫn chương trình nhìn thấy cảnh tượng này, thì liền vội vàng chạy nhanh lên phía trước nhặt những tờ tài liệu lên xem.

Anh ta xem từng trang từng trang, vừa xem anh ta vừa ngây cả người: “Làm sao có thế?”

Vào lúc này, bên dưới khán đài đã có một vài người không bình tĩnh được nữa, mọi người đều đồng loạt nói lên: “Nói mau đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đúng đó, mau nói đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.