Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 628: Chương 628: Tô Kim Thư dựa vào gì mà có được hạnh phúc như vậy? 3




Mà điều quan trọng nhất chính là, không khí xung quanh ông chủ cũng thấp một cách đáng sợ.

Anh chỉ ngồi yên lặng ở đó thôi nhưng dường như lại có một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến lòng người kinh hồn bạt vía.

“Có việc gì sao?”

Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng, anh lật xem tài liệu trong tay, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhướng lên Trợ lý Lâm hơi sửng sốt nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại.

Trợ lý Lâm đi mấy bước đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, bên tiếp tân gọi điện thoại qua nói có một cô gái cứ đứng suốt ở dưới lầu công ty”

Một tiếng ‘bốp’ vang lên giòn giã, tài liệu trong tay Lệ Hữu Tuấn đột nhiên rơi xuống mặt bàn.

Tuy rằng anh không dùng quá nhiều sức, nhưng âm thanh ném tập tài liệu xuống bàn lại vô cùng vang dội, để lộ ra tâm trạng vô cùng bực bội của anh lúc này: “Chuyện nhỏ này cũng lên đây nói với tôi?

Tôi thuê những người đó để làm gì?”

Trợ lý Lâm bị anh dọa cho hoảng sợ, vội vàng nín thở: “Ông chủ, bên tiếp tân nói cô gái đứng ở cửa công ty kia trông rất giống cô Tô…

Tô Kim Thư?

Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ còn đang tức giận lập tức ngây lại.

Biểu cảm trên mặt trợ lý Lâm lúc này cũng rất lúng túng, anh ta cẩn thận liếc nhìn ông chủ rồi đứng im ở đó chờ chỉ thị tiếp theo của anh.

Sau khi Lệ Hữu Tuấn im lặng một hồi thì bỗng nhiên mở miệng: “Đưa người đó lên đây”

Trợ lý Lâm vội vàng thở phào nhẹ nhốm rồi gật đầu rời đi.

Anh Anhta nhanh chóng đi ra ngoài, Hữu Tuấn nhìn chăm chăm văn kiện đặt ở trước mặt nhưng không thể đọc được chữ nào vào đầu.

Anh ấy đành đứng lên, có một chút bực bội nên cởi cúc áo ở trước ngực ra, đi thẳng đến trước cửa sổ sát đất.

Anh đứng ở đây có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ cảnh vật bên ngoài, ánh mắt anh sâu thẳm khó đoán. Vào lúc này mà Tô Kim Thư lại đến đây… Khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn khẽ nhếch lên rất lạnh lùng, anh nhẹ nhàng móc.

điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại. Đầu dây bên kia reo lên sáu bảy tiếng chuông thì cuối cùng cũng có người nhấc máy. “A a..” Đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì vang lên tiếng thở hổn hển rên rỉ cầu xin của con gái.

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn không hề có chút biến động. “Chết tiệt, không nhìn thấy ông mày đây đang nói chuyện điện thoại à, câm mồm vào, ồn ào chết được!”

Lệ Hạo Nhân bực bội nhìn người con gái trước mặt mình, vung tay đánh thắng lên người cô ta.

Anh ta đánh không hề nương tay, trên làn da trắng trẻo ấy ngay lập tức hiện lên bốn vệt hẳn đỏ.

Nhưng mà người con gái đó không những không hề khóc lóc mà ngược lại càng lộ ra vẻ kích động.

Nhưng mà lần này thì cô ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ ngồi trên người Lệ Hạo.

Nhân động đậy liên tục, cũng không hề phát ra tiếng nào nữa.

Lệ Hạo Nhân hài lòng gật đầu: “Anh hai, anh thật là biết chọn thời gian đấy, tại sao lại gọi điện thoại qua cho em vào cái lúc này chứ?”

Lệ Hữu Tuấn chỉ lạnh lùng mở miệng: “Em đi tìm gặp Tô Kim Thư đấy à?”

Lệ Hạo Nhân vừa rồi còn là biểu tình rất hưởng thụ, nhưng lúc này biểu cảm trong nháy ắ nên nguội lạnh, trên trán hình như có mồ hôi lạnh đổ ra: “Không…

“Không còn muốn cái chân thứ ba của mình nữa rồi à?”

Lệ Hữu Tuấn là người thông minh đến mức nào, kể cả là có nói chuyện qua điện thoại, anh cũng có thể năm bắt được cái khoảnh khắc mà Lệ Hạo Nhân đã do dự.

Xem ra đúng thực là cậu ta đã đi tìm Tô Kim Thư rồi, đúng là to gan lớn mật mà!

“Anh hai, anh phải tin em, em thật sự không có đi tìm cô ta, em, em đảm bảo với anh đấy!” Lúc Lệ Hạo Nhân nói dối thì trên trán cậu ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi, thậm chí cậu ta còn cảm thấy có luồng hơi lạnh đang không ngừng bốc lên sau lưng Lệ Hữu Tuấn bình thường thì không hề tính toán gì với cậu ta, nhưng mà một khi chuyện có liên quan đến Tô Kim Thư thì anh ấy ra tay không hề nương tình, ví dụ điển hình nhất chính là Lục Anh Khoa.

Khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn nhếch lên lạnh lùng, đang định mở miệng nói gì đó thì đúng lúc này có người gõ lên cửa kính. “Cộc cộc cộc!” Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn rất lạnh lùng, cúp thẳng điện thoại.

Đầu điện thoại bên kia, Lệ Hạo Nhân vốn là đang cân nhắc Lệ Hữu Tuấn sẽ xử lý mình như thế nào.

Nhưng mà đợi nửa ngày trời, Lệ Hữu Tuấn cũng không hề nói gì, rồi lại cứ như thế mà cúp luôn điện thoại.

Cậu ta ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại đã đen xì, không biết là nên khóc hay nên cười.

Người phụ nữ trong lòng vẫn không ngừng cọ xát rồi khe khẽ rên rỉ, nhưng suốt cả buổi Lệ Hạo Nhân cũng chẳng hề phản ứng lại một chút nào. Ngay cả nơi nhạy cảm kia của cậu ta cũng cứ thế mà xìu xuống.

“Cậu Lệ, cậu bị làm sao vậy? Tại sao cậu vừa nghe một cuộc điện thoại xong đã trở nên như thế này…?”

Nói xong câu này người phụ nữ kia còn tỏ vẻ ghét bỏ mà nhìn xuống của quý của cậu ta.

Cô ta không khỏi suy nghĩ, con mẹ nó tên Lệ Hạo Nhân này bị dọa đến mức tè ra quần rồi sao?

Cho dù Lệ Hữu Tuấn đã cúp máy điện thoại rồi, nhưng tâm tình Lệ Hạo Nhân vẫn bất ổn không yên, làm sao có tâm trạng để mà tiếp tục làm mấy chuyện trăng hoa như thế này nữa.

“Cậu Lệ, rốt cuộc cậu làm sao thế? Sao còn không tiếp tục đi, mau đi mà cậu…”

Người phụ nữ thấy cậu ta mãi cũng chẳng thèm phản ứng, lại tiếp tục làm nũng nói Nhưng không ngờ Lệ Hạo Nhân lại ngẩng đầu hung tợn nhìn cô ta, gắn giọng quát: “Mau cút đi!”

Người phụ nữ thấy Lệ Hạo Nhân đột ngột thay đối thái độ, nhất thời không kịp phản ứng lại, cả khuôn mặt trắng bệch kinh ngạc.

Rốt cuộc cậu †a vừa gặp phải chuyện gì mà lại như thế? Không phải ban nãy vẫn còn bình thường, thậm chí còn đùa giỡn với cô ta hay sao?

Ngay cả lúc cậu ta nghe điện thoại cũng chưa phút nào buông cô ta ra cả Vừa cúp điện thoại xuống, Lệ Hạo Nhân đã hoàn toàn biến đổi không còn chút ân cần dịu dàng nào cả.

Người phụ nữ vẫn cứ nghĩ răng đây là tình thú mà Lệ Hạo Nhân muốn thực hiện với mình, cho nên càng lấn tới, tươi cười với cậu ta: “Cậu Lệ, cậu thật là đáng ghét mà…

Chẳng ngờ cô ta còn chưa kịp chạm vào người Lệ Hạo Nhân thì cậu ta đã trở mặt hoàn toàn, dùng chân đạp mạnh vào bụng ả.

Người phụ nữ hét lên một tiếng thảm thiết, bổ nhào xuống mặt đất.

Lúc này sắc mặt của Lệ Hạo Nhân đã tăm tối tới cực điểm.

“Tô Bích Xuân, cô còn không biết xấu hổ.

sao? Dù gì đi nữa thì trước đây cô cũng là thiên kim con nhà gia giáo giàu có, bây giờ gia cảnh thay đổi, nghèo túng rồi cho nên không thế nghe hiểu được tiếng người hay sao?”

Không sai, người phụ nữ đang quỳ rạp trên mặt đất không phải ai khác mà chính là ‘Tô Bích Xuân, chị em cùng cha khác mẹ với Tô Kim Thư.

Ngày trước gia đình ba người bọn họ đã bị Tô Kim Thư hãm hại đến mức phải vào tù, thậm chí số tiền tích góp cuối cùng còn sót lại trên người cũng bị lừa bằng hết.

Cũng may Lư Tuyết Cầm chung quy vẫn đau xót cho đứa con gái máu mủ đứt ruột đẻ ra này cho nên để cho bản thân và Tô văn Tâm nhận hết tất cả mọi tội trạng.

Cho nên Tô Bích Xuân chỉ bị giam giữ nửa tháng đã có thể được thả ra ngoài.

Trước khi gặp chuyện, Tô Bích Xuân vẫn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có, nhưng bây giờ thì sao? Tài sản riêng một đồng cô ta cũng chẳng còn, thậm chí đến nơi ở, chốn về cũng không.

Sau khi nhờ vả khắp nơi, cô ta mới gián tiếp liên lạc được với vài người chị em trước đây của mình, trang điểm cho bản thân thật lộng lẫy để giả vờ làm một cô gái nhà giàu, sau đó trà trộn vào giữa dàn nam nhân kia.

Nói trắng ra cô ta chính là dựa vào thân thế để kiếm tiền. Tô Bích Xuân khó khăn lắm mới tìm được và bám chặt vào cây đại thụ là Lệ Hạo Nhân, đã thế còn phải cố gắng bày ra tất cả kĩ năng thủ đoạn mới có thể giữ cậu ta ở bên mình lâu vài ngày.

Ai cũng biết rằng Lệ Hạo Nhân này quả thực là lãng tử phong lưu, là cao thủ tình trường khiến cho biết bao cô gái mê đảm, nhưng lại không có ai đủ khả năng để khống chế được cậu ta.

Dường như tất cả những người nào từng lên giường với anh ta đều chỉ tồn tại được qua một đêm, sáng hôm sau đều bị đuổi đi khỏi.

Nhưng hiện tại thời thế thay đối, không ngờ Tô Bích Xuân lại có thể níu chân Lệ Hạo Nhân được tận bốn ngày trời.

Ban đầu cô ta còn dương dương tự đắc bản thân có thể trở thành ngoại lệ trong lòng Lệ Hạo Nhân, nhưng sau cùng mới biết bản thân chỉ là mộng tưởng trèo cao mà thôi €ô ta đâu thể ngờ được Lệ Hạo Nhân vừa nghe một cuộc điện thoại xong đã lật mặt hoàn toàn.

“Cậu Lệ…”

Tô Bích Xuân nơm nớp lo lắng ngồi dưới đất, đến đứng dậy cũng không dám đứng.

Tất cả lửa giận nóng nảy trong người Lệ Hạo Nhân cứ thế bộc phát, vẻ mặt không còn kiên nhẫn: “Mau cút đi… Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cô nữa!”

Tô Bích Xuân còn muốn giở trò làm nũng, nhưng đến khi nhìn thấy bộ dạng của Lệ Hạo.

Nhân, cô ta đã biết nếu bản thân càng ngang ngược phách lối thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn phản tác dụng.

Tô Bích Xuất tỏ vẻ yếu đuối nhu nhược đứng lên tìm quần áo mặc vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.