Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 611: Chương 611: Tuyệt đối sẽ không bao giờ đến ra mắt cha mẹ anh




Sau khi Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm nghe thấy Lâm Thúy Vân nói câu này, hai người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cha Lâm vất vả mới tìm thấy những người bạn tri kỷ hiểu thấu nỗi lòng của mình, cho nên không muốn để họ rời đi dễ dàng như vậy.

Dù sao thì trong cái gia đình này, căn bản cũng chẳng có ai quan tâm đến những bảo bối quý giá này của ông: “Các con quả thật là có ánh mắt tinh tường, đợi lát nữa bác sẽ lấy một ít bảo bối của mình ra cho hai con nếm thử một chút!”

Đúng lúc này, từ trong phòng bếp, mẹ Lâm bưng mấy đĩa thức ăn đi ra.

Bà ấy bước tới cạnh bàn rồi liếc nhìn cha Lâm một cái: “Ông có thể đẹp hết tất cả đi càng sớm càng tốt rồi đó! Cũng chỉ vừa mắt ông thôi, đừng để người khác phải chê cười nữa! Người ta đây là người của gia tộc lớn ở thủ đô, có loại bảo bối quý giá nào mà chưa từng thấy đâu chứt Cha Lâm lắc đầu và thở dài, tỏ vẻ sẽ không tranh chấp với phụ nữ.

Tay nghề nấu nướng của mẹ Lâm rất tốt, đồng thời bà ấy cũng làm việc rất nhanh nhẹn.

Thế nên không mất quá nhiều thời gian là đã có một bữa ăn với cơm nước thịnh soạn được bày trên bàn ăn.

Bà ấy vừa gọi nhóm người bên Lâm Thúy Vân qua ăn cơm vừa cân nhắc nói: “Thúy Vân, con đi gọi điện bảo thắng nhóc khốn kiếp An Nguyên về đây cho mẹ. Rõ ràng khi chiều đã nói với nó là buổi tối vê ăn bữa cơm liên hoan với gia đình mà sao đến giờ, tự dưng lại vẫn không thấy người đâu cả? Con hỏi nó thử xem rốt cuộc là đã đi đâu đấy!”

Lúc này Lâm Thúy Vân đã ngồi xuống ghế, cô ấy đang cầm một cái đùi gà trong tay định nhét vào miệng mình. Bỗng nhiên nghe thấy lời này của mẹ Lâm, cô ấy cảm thấy có hơi tức giận: “Bà Lâm này, tên nhóc khốn nạn Lâm An Nguyên đó lại chính là con trai ruột của bà đấy! Nó cũng đâu phải là con trai của tôi đâu, bà muốn gọi điện thoại thì tự đi mà gọi đi”

Mẹ Lâm vừa nghe xong câu nói này của cô ấy, ngay lập tức trợn tròn hai mắt. Bà ấy chống nạnh hai tay, mang dáng vẻ tuôn trào khí thế: “Con nhóc Thúy Vân này, con mà lại dám nói chuyện với mẹ như vậy à, con có tin là tối nay mình sẽ không có cơm ăn nữa không?”

Lâm Thúy Vân đầy giận dữ trừng mắt nhìn cha Lâm: “Cha, cha có thể cố gắng trông coi vợ mình một chút được không?”

“Lâm Thúy Vân!”

“Được rồi, được rồi, để con đi gọi điện thoại là được chứ gì?”

Lâm Thúy Vân miễn cưỡng đặt cái đùi gà xuống, sau đó dặn đi dặn lại Lục Mặc Thâm ngồi bên cạnh: “Giáo sư Lục, tôi phải cảnh cáo anh, anh không được phép ăn vụng đùi gà của tôi đâu đấy! Nếu như tôi quay lại và phát hiện đùi gà của tôi không còn thì sẽ chỉ tra hỏi chắc mình anh thôi đó!”

Nói xong, Lâm Thúy Vân nhanh chóng chạy ra ngoài phòng khách rồi gọi điện thoại.

Vào lúc này, ở bên ngoài biệt thự sát cạnh, có hai bóng người một cao một thấp đang do dự, chần chừ đứng trước cửa.

Chàng trai đó chính là Lâm An Nguyên, cậu †a lưu luyến không rời ngước nhìn cô gái trước mặt: “Vấn An, hay là em đi vào với anh đi! Thật ra thì cha mẹ và chị gái của anh đều là những người rất tốt! Đặc biệt là cha mẹ anh, họ vẫn luôn rất cởi mở trong phương diện tình cảm với hai chị em bọn anh. Thế nên, em hoàn toàn không cần phải lo lắng gì về những chuyện này đâu!”

Mộ Vẫn An đứng trước mặt Lâm An Nguyên và ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Cô ta nở nụ cười có phần lạnh nhạt, cúi đầu liếc nhìn thoáng qua hai bàn tay to lớn của Lâm An Nguyên đang näm chặt lấy đôi tay bản thân. Sau đó lại hờ hững, chẳng thèm đếm xỉa mà rút tay về: “An Nguyên, có phải anh đã quên mất điều kiện mà tôi đã đề cập tới trước khi đồng ý làm bạn gái của anh rồi, đúng không?”

Tất nhiên Lâm An Nguyên vẫn nhớ kỹ, chẳng qua là lúc đó cậu ta cảm thấy đối với cậu †a mà nói thì mấy điều kiện này quả thật ngoài sức tưởng tượng.

Cậu ta hơi sững người một lúc rồi nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người khi cậu ta gặp mặt Mộ Vấn An vài ngày trước.

“Vãn An, anh thật sự rất thích em. Trước khi gặp em, anh căn bản không hề tin tưởng vào tình yêu sét đánh. Mãi cho đến lúc trông thấy em, anh mới phát hiện ra rằng tất cả đều có khả năng xảy ra, vậy thì em có thể làm bạn gái của anh không?”

Đây là lời tỏ tình của Lâm An Nguyên dành cho cô ta vào ngay lần thứ ba hai người gặp nhau.

Nhưng mà, người phụ nữ đứng trước mặt cậu ta lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Bên trong đôi mắt to tròn kia hoàn toàn không có một chút xíu sự rung động nào, cô †a cứ như thế đưa mắt quan sát Lâm An Nguyên suốt năm phút đồng hồ.

Trong vòng năm phút tưởng chừng ngắn ngủi này, Lâm An Nguyên cảm giác trái tim mình đập loạn nhịp, cực kỳ hồi hộp hệt như: đang chờ đợi một quyết định không thể nào dự đoán trước được.

Tựa như lâu đến mức đã trôi qua cả một thế kỷ, lúc này Mộ Vãn An rốt cuộc cũng đã lên tiếng đáp lại: “Tôi đồng ý”

Lâm An Nguyên quả thực không dám tin vào tai của chính mình, cặp mắt đột nhiên mở lớn và trợn tròn lên. Cả người cậu ta mừng rỡ như điên nhìn cô ta: “Là thật sao? Em thực sự đã đồng ý rồi sao?”

Biểu cảm trên gương mặt của Mộ Vấn An vẫn như vậy, hình như cũng chẳng có dáng vẻ vui mừng gì: “Nếu như anh cảm thấy ngạc nhiên tới vậy thì tôi có thể từ chối anh trước.”

“Không, không, anh không có ý đó, chỉ là anh thấy rất hạnh phúc!”

Lâm An Nguyên hưng phấn chạy đến, ôm chầm lấy Mộ Văn An vào trong lòng mình.

Sau khi niềm vui sướng của Lâm An Nguyên vơi đi, Mộ Vấn An lại hết sức bình tĩnh đưa ra một số điều kiện với cậu ta: “Muốn tôi làm bạn gái của anh thì cũng không phải là không thể, thế nhưng tôi có điều kiện”

Nghe xong, Lâm An Nguyên cảm thấy hơi †Ò mò: “Điều kiện gì?”

Chẳng lẽ điều kiện mà Mộ Vấn An nhắc tới là điều kiện về mặt tiền bạc sao?

Ngay sau đó, lúc Mộ Vấn An cất lời và nói ra điều kiện của bản thân, Lâm An Nguyên đã rất ngạc nhiên.

“Tôi có thể đồng ý ở bên anh, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng anh đi ra mắt cha mẹ của anh”

Vào lúc ấy, Lâm An Nguyên còn tưởng rằng do mối quan hệ tình cảm cá nhân giữa hai người chỉ mới bắt đầu, con gái sẽ sợ hãi phải gặp cha mẹ của chàng trai nên điều này cũng có thể thông cảm được.

Tình cảm của cậu ta dành cho Mộ Vấn An là tình yêu sét đánh, như thể củi khô đụng phải ngọn lửa bùng cháy.

Trái tìm của cậu ta đã bị Mộ Vãn An làm cho tê liệt, vì vậy cậu ta muốn lập tức ở bên cô ta, muốn tìm hiểu thêm về cô ta, muốn tới gần cô ta.

Trước khi hoàn toàn hiếu rõ về người phụ nữ này, Lâm An Nguyên cũng không có ý định gì về chuyện sẽ dẫn cô ta về gặp cha mẹ của mình.

Do đó, lúc Mộ Vãn An nói ra những lời này, Lâm An Nguyên đã không hề do dự mà trực tiếp đáp ứng.

Nhưng mà trong quãng thời gian ở chung với nhau suốt vài ngày kế tiếp, Lâm An Nguyên nhận ra dường như bản thân cậu ta đã bị người phụ nữ điềm đạm, quyến rũ và bí ẩn này mê hoặc.

©ô ta nói đến là đến, nói đi là đi. Có đôi khi căn bản là chẳng thể nào liên lạc được với cô ta Khi cậu ta chất vấn tại sao cô ta lại biến mất thì cô ta sẽ dỗ dành cậu ta vài câu rồi cho cậu †a một nụ hôn, chỉ vậy là đã có thể khiến cậu †a một lần nữa lấy lại tất cả sự ngọt ngào.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Lâm An Nguyên đã bị một người phụ nữ như thế dắt mũi Cảm xúc của cậu ta hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của người phụ nữ này. Cô ta từ chối gặp cha mẹ của cậu ta, từ chối tham dự hay có mặt ở bất kỳ chỗ công cộng nào với cậu ta, thậm chí còn cự tuyệt và chẳng chịu giới thiệu Lâm An Nguyên cho bất cứ người bạn nào của cô ta.

Nếu như là một người bình thường đưa ra kiểu điều kiện này, có lẽ đối phương sẽ nghĩ rằng cô ta chính là một kẻ dối trá và đang lừa gạt tình cảm của mình.

Thế nhưng lúc Mộ Vấn An nói ra điều này thì theo bản năng trong lòng Lâm An Nguyên lại cảm thấy rằng bản thân nên thỏa mãn toàn bộ điều kiện của cô ta Có điều tất cả những thứ này cũng chỉ là suy nghĩ ban đầu của Lâm An Nguyên mà thôi.

Trong vài ngày tiếp theo, hai người đã ở chung với nhau. Cậu ta dần dần phát hiện ra mình vậy mà lại nhớ thương người phụ nữ bí ẩn này, thậm chí trong lòng còn xuất hiện một loại cảm giác mãnh liệt muốn được ở cạnh cô ta suốt đời!

Sắc mặt của Lâm An Nguyên trở nên có phần rệu rã nhưng cậu ta vẫn vươn tay năm lấy hai tay của Mộ Vấn An, dịu dàng nhìn cô ta: “Dĩ nhiên là anh vẫn nhớ như in những gì mà anh đã đồng ý với em trước đây, thế nhưng mà..!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.