Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 3: Chương 3: Đau đớn (H-)




An nhìn số tiền Trung để lại mà lạnh lòng. Trung chu cấp cho cậu rất đầy đủ, nhưng hành động để tiền lại sau khi làm tình thì có khác gì coi cậu là trai bao.

Nhưng An không thể từ chối được. Cậu biết Trung thích một người ngoan ngoãn nghe lời... chỉ sợ khi hắn chán ghét, cậu sẽ bị vứt bỏ.

Khi An bước ra khỏi khách sạn thì ngoài trời đã tạnh mưa từ lâu, bầu trời khuya hơi se lạnh, cậu mặc mỗi cái áo phông mỏng và quần jean ngắn, thân hình gầy gò trông có vẻ yếu đuối.

An nhìn xuống đồng hồ nơi tay, đã một giờ sáng rồi.

Giờ này ngoài đường đã vắng tanh, chỉ có một chiếc xe màu đen nổi bật đậu ở bên kia đường. Người bên trong đang hút thuốc, đốm đỏ nổi bật giữa đêm khuya làm An vô tình chú ý đến.

Nơi này cách nhà cậu hơn một cây số, muốn bắt xe vào giờ này cực kỳ khó. An không biết người bên kia có phải taxi không nên cậu định sang đó xem, ai ngờ vừa bước được vài bước thì người ta đã đánh xe đi mất...

An cảm thấy chiếc xe kia khá quen, nhưng đường tối quá cậu không kịp nhìn rõ ràng. An bỏ qua, lấy điện thoại ra gọi một lúc mà không bắt được xe, cậu quyết định đi bộ về.

Đau nhức dưới thân làm cho bước chân cậu hơi cứng nhắc, cậu bước chầm chậm trên đường khuya, không gian vắng lặng khá rợn người. Cũng may là đến tận khi về đến khu tập thể cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng chẳng hiểu sao cậu cứ có cảm giác một đôi mắt ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không nghi thần nghi quỷ nữa, cậu lắc đầu, với tay bật đèn cầu thang rồi leo lên.

Nhà An ở tầng năm khu tập thể cũ này, nơi đây không có thang máy, phải leo năm tầng lầu thì mới đến nhà.

"Cộp... cộp..." lúc đi đến tầng ba, tiếng đế giày da ma sát với mặt đất vang lên ở đằng sau làm An nổi hết da gà. Bây giờ đã là hai giờ sáng, còn ai chưa về nhà cơ chứ?

Cậu rõ ràng đang đi giày thể thao mà.

An quay lại đằng sau thì không thấy ai cả, trong lúc tranh tối tranh sáng thế này nhìn xuống dưới có cảm giác rất ghê rợn, cậu vội vàng chạy nốt hai tầng còn lại, bóng đèn cầu thang tầng cậu ở hỏng rồi, cậu nghĩ bụng mai nhất định phải thay vậy.

An chạy nhanh quá, không ngờ gần đến cửa nhà lại va vào một người.

"Á á á." An sợ quá hét toáng lên, người kia vô thức túm lấy tay An kéo lại, giọng gấp gáp.

"An, em làm sao vậy?"

An nghe ra là giọng của anh Khoa nhà bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực để ổn định hơi thở rồi nói:

"Anh Khoa à? Giờ này sao anh lại đứng đây?"

Khoa ngồi ở phòng khách chờ An từ lâu rồi, bình thường cậu rất hay về khuya nhưng chưa bao giờ muộn như hôm nay, hắn có chút lo lắng.

Tất nhiên Khoa không nói thẳng, "Anh nghe thấy có tiếng bước chân nên ra nhìn thử thôi."

An nghe đến hai từ 'bước chân' thì khựng lại, quay đầu nhìn xuống dưới cầu thang, sau khi xác định nơi đó chỉ có một vùng tối đen, cậu tự mắng mình thần hồn nát thần tính.

"Sao vậy em?"

"Không có gì." An nói xong mới bắt đầu để ý tư thế của mình và Khoa có bao nhiêu mờ ám. Tay của Khoa để ngang eo An, giống như đang ôm cậu vào lòng vậy.

An lặng lẽ đẩy hắn ra, lùi ra sau một bước, "Thôi em đi vào đây. Anh cũng đừng thức khuya quá."

Công việc của Khoa liên quan đến IT, hắn thường thức đêm để viết code, nghe thấy vậy chỉ cười trừ.

"Biết làm sao được, công việc của anh như vậy rồi. Mà em có ăn khuya không? Anh vừa hấp bánh bao xong, em ăn cùng nhé!"

Nhắc đến ăn làm bụng An thấy hơi đói, cậu nghĩ ăn một chút xong về ngủ cũng được nên gật đầu đồng ý.

Khoa thấy An gật đầu thì mừng lắm. Hắn thích An từ lâu lắm rồi. Đợt trước khi không biết cậu cũng là đồng chí thì hắn e ngại chẳng dám tiến tới, ai dè cậu lại có người yêu. Giờ đây hắn nghe nói hai người đã chia tay thì tâm tư lại rục rịch, liên tục kiếm cơ hội để lại gần.

Hai người lại là hàng xóm, hắn không tin mình không chinh phục được đoá hoa xinh đẹp này.

Sau khi hai người vào nhà. Khoa cẩn thận tắt hết điện cầu thang đi rồi mới đóng cửa lại.

Cả hai người không ai biết, khoảng năm phút sau, ở nơi góc cầu thang tối tăm có một đốm lửa lập loè sáng lên, khói thuốc bay lên nghi ngút che mờ đôi mắt thâm trầm của người đàn ông.

Lăn lộn cả một buổi tối rồi. An cũng không muốn ngồi lâu, vội vàng ăn một cái bánh bao nhân đậu đỏ rồi xin phép đi về. Khoa thấy cũng muộn rồi nên không giữ cậu lại nữa, tiễn An về tận nhà xong mới tiếc nuối rời đi.

An vào trong nhà, vừa thay quần áo ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa kêu vang.

Cậu để quên đồ gì bên nhà Khoa sao?

An vội vàng chạy ra mở cửa, không ngờ lại nhìn thấy Trung đứng ngoài, cậu vô thức lùi lại phía sau, tươi cười trên khuôn mặt nháy mắt rút đi.

"Anh..."

Trung nheo mắt, tiến lên bóp mạnh vào cổ An. "Làm sao? Không mong là tôi?"

"Khụ... anh buông ra đã..." An khó thở kêu lên. Thật sự cậu không bao giờ nghĩ đến Trung sẽ đến tìm mình vào giờ này, hai người vừa gặp nhau lúc nãy mà.

Trung thấy gương mặt An vì khó thở mà đỏ lên, càng thêm đẹp đẽ. Làn da trắng nõn mọng nước, đôi mắt hạnh to tròn, hắn nới lỏng tay ra, cơn tức giận bay đi phân nửa, bàn tay kéo An lại rồi hôn lên.

Đến khi người trong lòng mềm nhũn, hơi thở gấp gáp Trung mới hài lòng buông ra.

"Vốn muốn về, nhưng thân dưới của tôi cứ nhớ nhung em. Phải làm sao đây?"

Những lúc động tình Trung vẫn thường xuyên xưng hô ngọt ngào, điều này làm An càng thêm chìm đắm.

Hai người hôn từ ngoài cửa cho đến ghế sô pha, hắn đè cậu nửa nằm nửa ngồi trên ghế, quần áo vừa mặc vào của An lại bị cởi ra, những dấu hôn đỏ rực vẫn còn nguyên vẹn trên người.

Trung hôn rất mạnh bạo, đôi môi hung hăng cạy mở hàm răng trắng tinh, cuốn lấy lưỡi An mà đùa nghịch, bàn tay véo mạnh vào đầu v* vốn đã sưng đỏ.

Hôn một lúc hắn mới buông môi An ra rồi lần xuống cổ, hắn dùng răng cắn ra từng vết đỏ trên làn da mỏng manh, đôi tay dần dần mò xuống dưới.

"Thân thể của em có vẻ rất thành thật nhỉ?" Trung sờ vật nhỏ đã dần cứng rắn trong tay, vuốt ve chơi đùa.

"Thế nào? Hôm nay còn chơi chưa đủ à? Dâm đãng vậy?"

Trung liên tiếp hỏi, An cắn môi không trả lời, chịu đựng đau xót trên thân, hai tay vòng qua cổ mặc hắn làm gì thì làm.

"Bốp." Trung đang nhẹ nhàng mơn trớn bất ngờ vỗ mạnh vào mông An khiến cậu không tự chủ được mà rên lên, Trung nghe thấy vậy càng thêm tức giận.

"Đồ dâm đãng, chỉ thích đi ra ngoài ghẹo trai."

"Lăng loàn."

"Đĩ thoã."

Mỗi một từ bật ra là một cái vỗ xuống thật mạnh, hai cánh mông vốn đã sưng lên của An nay càng đỏ ửng. Trung banh mông An ra, nhìn lỗ nhỏ vẫn còn hơi sưng đỏ đã bắt đầu khép mở. Hắn không lấy gel bôi trơn mà dùng ngón tay nhét thẳng vào.

"A a a..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.