Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 37: Chương 37: Là ai đứng sau tất cả




Không, không thể. Lan đã đi theo Trung năm năm rồi, cô là thư ký mà hắn tin tưởng nhất, không thể là cô.

Trung đau đầu suy nghĩ, bỗng tiếng tít tít kéo dài làm hắn giật mình.

Thì ra là tiếng kêu từ lò vi sóng.

Trung vội vàng đi rót một cốc nước lạnh, uống một hớp để đầu óc tỉnh táo lại, vừa mới làm lành với An, hắn cũng không muốn cuộc sống có điều gì bất ngờ nữa.

Những thứ như nguy cơ cần phải biến mất triệt để.

Trung cất giấu bao nhiêu lo âu suy nghĩ trong đầu, đến khi nhìn thấy An nằm co trên ghế salon nghịch điện thoại thì trong lòng cảm thấy mềm mại. Lúc hắn bê cơm ra, tình cờ liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu, tâm trạng trở nên vi diệu.

An đang cố gắng nhắn tin cho Lãng du mà cô nàng như có việc gì đó không thấy trả lời lại, từ hôm An come out xong dường như cô ấy mất tích luôn.

Ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, An đành tiếc nuối bỏ điện thoại ra, tập trung vào ăn cơm.

Mấy ngày hôm sau cuộc sống vẫn diễn ra bình thường. Trung vẫn sáng sớm đã đi rồi tối mịt mới về, dường như hắn đang rất bận.

Cũng may là Lãng du đã liên lạc lại rồi. An ở nhà không vẽ vời thì lại nhắn tin với cô bé, cậu rất hợp người này, chuyện nhỏ nhất cũng chia sẻ.

Ở công ty Trung đúng là có việc nhưng không nhiều, căn bản mấy hôm nay hắn còn phải đi gặp Văn Anh nên chiếm kha khá thời gian.

Văn Anh hẹn gặp hắn ở một nhà hàng. Mới đầu Trung còn tưởng chỉ có gặp mỗi Văn Anh. Về sau đến nơi rồi hoá ra còn rất nhiều đồng chí cảnh sát khác nữa, bọn họ tập trung trong phòng kín, giả vờ ăn uống rồi bàn luận.

Lúc này Trung còn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề nữa thì đúng là thằng ngu.

Nghe Văn Anh và cảnh sát nói xong, Trung mới biết mình bị cuốn vào một vụ án kinh tế lớn, mà dự Án đấu thầu cao tốc K hắn sắp cho vay vốn lại chính là dự án có vấn đề.

Tạm thời cảnh sát mới điều tra được sơ qua nhưng mồ hôi lạnh trên người Trung đã toát ra. Nếu hắn mơ màng không biết gì, toàn bộ tiền đổ vào dự án này, không cần nghĩ cũng biết tương lai sẽ thảm hại như thế nào.

Nhẹ thì phá sản, nặng có khi vỡ nợ vào tù như chơi.

Thật sự dự án này kín kẽ không một chỗ hở, người đứng tên vay và công ty đi vay đều có tiếng tăm trong thương trường.

Cảnh sát điều tra và tập trung vào một nhân vật bí ẩn dạo gần đây đang làm mưa làm gió ở thành phố A, lũng đoạn thị trường xuất nhập khẩu, làm kha khá công ty mới nổi phá sản.

Thật ra cảnh sát mới chỉ đang nghi ngờ Hùng râu thôi chứ chưa chắc chắn là lão, bởi vì điều tra ra một dự án lừa đảo khác lại trùng hợp nằm trong tay tên đàn em đắc lực của Hùng râu khi xưa.

Tất nhiên phỏng đoán là phỏng đoán, nhưng công ty Trung đang bị nhắm vào là thật.

Cuối cùng Trung đồng ý phối hợp với cảnh sát diễn một màn kịch để túm lấy kẻ đứng đằng sau vụ án này đã.

"Thật ra Hùng râu đã kiệt lực rồi. Việc chuyên đi lừa đảo ở những dự án nhỏ lẻ này chứng tỏ là để huy động tiền vốn, chúng tôi tin hắn không có hậu trường đằng sau, như vậy thì khá đơn giản, chỉ cần dụ gã ra là xong."

Trung nghe cảnh sát nói, cũng ngầm hiểu, chấp thuận phối hợp nghe theo cảnh sát để tiến hành điều tra.

Hơn nữa thân phận Trung rất nhạy cảm, dễ bị Hùng râu nhắm đến, tính mạng bây giờ đang không an toàn, cảnh sát thương lượng cử vài người ẩn nấp bên cạnh người Trung.

Trung đồng ý ngay lập tức, tự mình bổ nhiệm vị trí cho họ và giữ bí mật với toàn bộ người trong công ty.

Sau khi làm việc xong với cảnh sát, Trung giơ tay lên day day trán.

Công ty hắn có gián điệp. Việc để lộ thông tin dự án không phải là điều nhân viên cấp thấp làm được.

Là ai đây?

Buổi tối hôm nay khi ăn cơm, Trung vừa ăn vừa thở dài, An nhìn thấy lại cảm giác mình vô dụng, không giúp được gì cho Trung lại toàn cản đường hắn, cậu im lặng gắp vịt kho mà hắn thích nhất vào trong bát rồi ngồi nhìn hắn ăn.

"Sao vậy? Không ăn nữa à?"

"Em no rồi, anh ăn đi."

Trung liếc nhìn An, chần chừ một lúc rồi hỏi.

"Em... cái đợt em đem dự án bệnh viện Mai Hoa bán đi ấy, là họ liên lạc với em hay là em liên lạc với họ?"

An thấy Trung hỏi vậy thì ngỡ ngàng. Chợt nhớ ra việc mình đã làm, đỏ bừng mặt lên, lắp bắp.

"Thật ra... thật ra..."

Trung thấy An có vẻ bối rối thì thả đũa trong tay ra nắm lấy tay cậu siết chặt.

"Không có gì đâu. Chẳng là tôi điều tra ra công ty tài chính đó có vấn đề nên hỏi thôi."

Trung kể sơ qua cho An về vụ án Hùng râu, hắn nghĩ việc này không có gì cần giấu giếm cậu cả. An nghe xong lúc này mới thả lỏng, vội nói.

"Là có người liên lạc với em. Em vẫn còn giữ mail."

An vội vàng đứng lên, chạy lên tầng lấy laptop để đăng nhập vào mail, laptop này vẫn luôn để ở nhà Trung, cậu đã mấy tháng không đụng vào.

Sau khi cắm sạc pin, An lập tức khởi động máy rồi mở mail, nhưng mà cậu nhập pass hai lần đều không được, máy đều báo tài khoản đã bị xoá.

An và Trung lúc này mới nhìn nhau.

Quả nhiên là có vấn đề.

Trung nheo mắt nghi ngờ. Tại sao lại phải hack nick An. Tài khoản đó có vấn đề gì sao?

An cố gắng nhớ đến sự việc đó, cậu nói.

"Mail đó là mail trực tiếp đến từ công ty Hải Xuyên, người đó tự xưng là giám đốc điều hành của Hải Xuyên, còn cho em số điện thoại, giờ em mới nghĩ ra, tại sao người đó lại biết mail của em?"

An ngước lên nhìn Trung.

"Hơn nữa. Tại sao người đó lại biết em và anh yêu nhau?"

Đúng thật. An là nam, dù mới có luật kết hôn đồng tính cách đây hai năm nhưng trong nước vẫn còn rất nhiều định kiến, cho nên lúc đó Trung và An còn chưa công khai, việc hắn và cậu yêu nhau chỉ có gia đình và một vài người trong công ty biết.

Nhưng những người này không dễ bị mua chuộc, Trung đã điều tra lý lịch đều trong sạch, đều đi theo Trung nhiều năm. Trong đó có hai người là từ công ty cũ của ba hắn cử xuống, hai người này là bậc lão thành, dù không phải làm gì vẫn có phần trăm trong công ty ba hắn.

Mọi việc cứ điều tra được một chút lại đi vào ngõ cụt. Cuối cùng Trung đành chờ đến ngày đấu thầu dự án K.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.