Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 33: Chương 33: Quá khứ




Năm tuổi, dù có người giúp việc thì sao chứ? Hồi trước khi Trung gặp An thì thấy cậu cực kỳ ít nói, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, là một cậu nhóc ngoan đến đau lòng.

Bây giờ nghe kể thì hắn biết cậu đã phải trải qua những tháng ngày cô đơn như thế nào.

Cả cuộc sống chỉ xoay quanh căn nhà trống, một người anh trai cuối tuần mới về thăm. Trung thấy Hoàng thật ích kỷ, năm đó Hoàng đã mười lăm tuổi rồi chứ không còn nhỏ nữa, bỏ mặc em trai mình để đến ký túc xá ở... Đây là việc một người anh trai có thể làm sao?

Càng nghĩ Trung càng cảm thấy khó chịu, vòng tay vô thức siết chặt An.

"Anh quen Hoàng rất lâu rồi, từ năm bọn anh còn học lớp tám."

Cuối cùng Trung bắt đầu kể.

Hoàng rất được lòng mọi người, trên môi lúc nào cũng là nụ cười tươi tắn, khéo ăn nói, khéo đối nhân xử thế, nhưng Trung biết đến một mặt khác của anh. Thật ra Hoàng là người cực kỳ cố chấp, những thứ anh muốn thì dù có dùng thủ đoạn gì cũng phải có bằng được.

Mới đầu Trung và Hoàng vừa gặp đã thân, cả hai cùng nhau ganh đua học tập rồi cùng chơi đùa, hồi đó Trung học rất giỏi, Hoàng phải mất rất nhiều thời gian vào việc học để đuổi kịp hắn, ngay cả việc ở ký túc xá cũng là để tiện cho việc học.

Đến năm học trung học, gần như cả hai đi đâu cũng có nhau. Hoàng học không bằng Trung. Lẽ ra anh nên thi vào trường đại học X thì phù hợp, nhưng anh không chịu.

Hoàng nhất định đòi học cùng trường với Trung. Cuối cùng đến lúc thi xong Trung mới biết anh đã hạ điểm vào khoa dự bị của trường hắn.

Khoa dự bị có nghĩa là bằng cấp kém hơn.

Trung luôn coi Hoàng là bạn tốt, bạn tốt thì học cùng thành phố là đủ, cớ gì phải học cùng trường?

Thỉnh thoảng gặp nhau là được, đâu cần dính lấy nhau?

Trung không thích những người đem tương lai của mình ra đùa giỡn.

Hai người lần đầu tiên cãi nhau gay gắt, sau đó vẫn chơi với nhau nhưng không còn thân như trước. Trung bắt đầu có những mối lo riêng của mình, còn Hoàng thì luôn chạy theo Trung như trước.

Đến bạn bè còn không hiểu vì sao Hoàng lại thích bám Trung đến như vậy.

Mọi chuyện lẽ ra cũng chỉ đến thế, bởi sau khi học xong Trung quyết định đi lính.

Đi lính là yêu cầu của bố hắn, nhưng hắn không ngờ Hoàng cũng kiên quyết đăng ký đi theo, thậm chí còn đến tận nhà nhờ bố hắn tác động để hai người được ở cùng một nơi.

Trung không hề hay biết gì cả, đến khi tới nơi đóng quân nhìn thấy Hoàng thì ngỡ ngàng.

Nhưng đến lúc này hắn vẫn không nghĩ nhiều, bởi vì lúc đó hắn chưa yêu ai bao giờ, và cũng không nghĩ đến đàn ông lại có thể yêu đàn ông.

Hoàng cũng chưa một lần nói thích hắn.

Cho đến một ngày kia.

Ngày đó là khi Trung đã quyết định chuyển chuyên nghiệp, ý định cả đời làm lính, Hoàng tất nhiên cũng chuyển theo Trung. Sau đó có một lần cả liên đội phải xuống bản để giúp đỡ dân làng dựng trại và tổ chức lễ hội.

Buổi tối hôm đó Trung uống khá say, đến khuya về Hoàng mượn rượu làm càn bò lên giường hắn.

Trung là một người cực kỳ bảo thủ. Khi chưa xác định quan hệ hắn sẽ không bao giờ cho phép mình hồ đồ. Trong cơn mơ màng hắn hốt hoảng đẩy Hoàng ra, lúc đó Hoàng vội vàng ôm chầm lấy hắn nói lời yêu mà hắn không thể tin nổi vào tai mình.

Người anh em tốt lại yêu mình.

Hoang đường đến vậy...

Trung bình tĩnh từ chối ngay tại chỗ. Trung biết mình thật sự không có một chút cảm xúc nào với Hoàng cả, nếu mà yêu thì hắn đã yêu lâu rồi, không phải đợi mười năm để xác định.

Hoàng không buông tay, liên tục quấy rầy Trung, thường xuyên đụng chạm tay chân, có một lần quá quắt còn định lao vào hôn hắn.

Trung to cao hơn Hoàng nên không bao giờ cho anh có một cơ hội nào, lần nào cũng là lạnh lùng từ chối.

Mãi đến một lần chị giao liên mang thức ăn mẹ Trung gửi cho hắn, Hoàng như nổi điên chửi mắng chị giao liên, từ đó Trung mới bắt đầu có ác cảm với Hoàng.

Sau đó hắn xin chuyển sang liên đội khác nhưng không được.

Một lần kia khi Trung thẳng thắn nói hắn không có hứng thú với đàn ông thì Hoàng mới thôi, không còn những hành động quá khích nữa.

Trung đã thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ từ đây Hoàng sẽ chết tâm. Ai ngờ một lần kia Hoàng lại liều thế, dám lợi dụng Trung sơ hở còng tay hắn vào thành giường rồi bò lên người hắn.

Cũng may là thanh giường gỗ bộ đội khá lỏng lẻo, Trung dùng sức mấy lần là phá được.

Lần đầu tiên Trung gay gắt với Hoàng như vậy, hắn đã đuổi anh cút đi, nói anh không có liêm sỉ, nói hắn căm ghét anh.

Từ sau lần đó hai người không còn nói chuyện với nhau nữa, đến tận khi Hoàng bị bắt đi lần đó.

Lúc Hoàng chết đi, đúng là hắn có khổ sở vì người bạn từ thủa thiếu thời của mình hi sinh, nhưng hắn biết rõ mình chưa bao giờ yêu Hoàng, hai người mãi mãi cũng chỉ có thể là bạn.

Từ khi gặp An cho đến tận bây giờ. Hắn chưa bao giờ nhận nhầm hay liên tưởng cậu với ai cả, trong lòng hắn, An là độc nhất vô nhị, lần đầu tiên gặp gỡ đã làm trái tim khô cằn của hắn tan chảy.

An nghe hết câu chuyện mà ngỡ ngàng, cậu thật sự không nghĩ đến chiều hướng này, cậu vẫn luôn đoán là Hoàng và Trung đã từng có một đoạn tình cảm với nhau.

Những gì Hoàng nhắc trong thư đều liên quan đến Trung và cuộc sống của hai người. Tình yêu đó qua từng dòng chữ thật đến vậy, đẹp đẽ đến vậy, ấy thế mà lại là yêu đơn phương.

Yêu thầm một người tới tận mười mấy năm, không ngờ tình yêu lại làm người ta mất đi lý trí như thế.

Bây giờ Hoàng cũng mất rồi, có nói gì cũng đã muộn. Hơn nữa sau này Hoàng cũng ở bên Văn Anh, câu chuyện của hai người họ chẳng ai có thể can thiệp.

An lúc này mới nhận ra một sự thật làm cậu hoảng hốt.

"Vậy... vậy trước em anh chưa yêu ai cả sao?"

Trung ghì An vào lòng, dùng một tay vỗ về tâm tình cậu

"Tất nhiên rồi. Em là mối tình đầu và cũng là mối tình cuối cùng của tôi."

An nghe thấy câu này thì tim đập thình thịch, cả người như chìm trong hũ mật, vội vàng ôm chặt lấy Trung.

"Em cũng rất yêu anh".

Trung hôn lên trán An rồi hỏi một điều mà hắn day dứt đã lâu.

"Lúc trước khi em ở bên tôi. Có khi nào em thật lòng yêu tôi không?"

An nhắm mắt nhớ lại, "Em không biết tự bao giờ đã yêu anh, mới đầu là hận, dần dần chuyển thành ngưỡng mộ, sau rồi yêu từ lúc nào cũng không biết nữa."

An quay sang chạm vào môi Trung.

"Có thể cũng như anh. Yêu anh từ lần đầu tiên gặp lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.