Hoạ Mi vội vàng bước lên níu tay An.
"Em làm sao vậy?"
An đâu biết là mình đã khóc, cậu cứ đứng im ở đó như người mất hồn, mãi đến khi nếm thấy vị mặn trên môi mới luống cuống gỡ tay Hoạ Mi ra rồi quay đầu trở lại dùng tay lau hết nước mắt đi.
"Không có gì chị ơi, nắng chiếu vào làm mắt em hơi rát thôi."
Cậu không rõ vì sao nước mắt không thể kiềm chế được cứ thế chảy ra, cứ lau mãi mà không hết.
Cậu cũng không rõ mình khóc vì cái gì nữa? Vì đau lòng hay vì những uất ức mình phải chịu.
An cố mở to mắt ra ổn định lại tâm trạng, tay cầm bút bôi nhanh vài nét cuối cùng, đến khi mắt khô lại mới gác bút, quay lại kéo Hoạ Mi ra khỏi phòng.
"Chị chờ em một chút em đi thay quần áo."
Hoạ Mi hơi nghi ngờ, vốn rất tin tưởng em trai mình, An cũng là một đứa nhỏ rất dễ mến cho nên mối quan hệ với cô cực kỳ tốt, nhưng gần đây cô cảm thấy hình như hai đứa này có chuyện gì đó giấu mình.
Thấy An chạy đi, Hoạ Mi khẽ cau mày rồi bước đến phòng khách ngồi đợi.
Mãi một lúc sau An mới đi xuống, cậu đã thay một bộ quần áo thể thao gọn gàng màu tối. Mái tóc nâu hơi loà xoà che khuất đôi mắt hạnh tuyệt đẹp.
Hoạ Mi càng nhìn càng thấy cậu bé này dễ nhìn, cô vỗ nhẹ lên ghế, đợi An ngồi xuống mới hỏi:
"Bữa nay không đi học sao mà lại ở nhà thế này?"
Từ lúc ở trên phòng An đã cố dặn mình phải tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng khi nghe Hoạ Mi hỏi vậy cả cơ thể cậu vẫn hơi run lên, cậu vội vàng nở một nụ cười thật tươi.
"Hôm nay em được nghỉ ạ."
Hoạ Mi thấy thế thì chút nghi ngờ đã bị đánh bay phân nửa, cô và An nói chuyện một lúc thì cậu bất chợt lái sang chuyện khác.
"Chị ơi. Bữa nay chị em mình ra ngoài ăn đi."
Hoạ Mi nhìn cậu rồi khẽ cười. "Thằng nhóc này hôm nay có việc gì muốn nhờ chị hay sao mà đon đả thế?"
"Không phải đâu, hai chị em mình đã lâu rồi không đi ăn với nhau rồi mà."
"Được. Vậy chị bảo với Trung một tiếng." Hoạ Mi cười nói rồi cầm điện thoại trên bàn lên.
An vội vàng ngăn lại, "Đừng... chị ơi." An nói xong mới cảm thấy mình hơi hấp tấp, vội chữa cháy.
"Em... em muốn chỉ hai chúng ta đi thôi."
Hoạ Mi nhìn thấy cậu nhóc ngây thơ còn không biết đường nói dối, cô khoanh tay vào nghiêm túc nói:
"Nói đi. Em và Trung làm sao rồi?"
An hoảng hồn, vội chống chế, vậy nhưng lắp bắp mãi mà không nói thành câu.
"Em... chúng em... chúng em..."
Hoạ Mi nhìn mà thấy thương hại, cô thả tay ra rồi vỗ vai An.
"Chắc lại cãi nhau à?"
An đành phải nhắm mắt thuận theo. "Vâng."
Hoạ Mi thấy thế thì không tiện hỏi nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của em trai mình và An, cô đứng dậy rồi cười nói.
"Vậy đi thôi. Hôm nay chị dẫn cưng đi xả cơn tức."
Mắt An sáng lên, cười thật tươi, không đợi Hoạ Mi đổi ý liền 'vâng' một tiếng rõ to rồi chạy lên phòng.
An lên phòng, cậu lục được trong ngăn tủ của cậu một ít tiền mặt ngày xưa cậu để ở đây, lấy thêm vài bộ quần áo, bỏ tất cả vào ba lô rồi vội vàng chạy xuống.
"Đi thôi chị."
Cả hai đi ra ngoài, mấy anh vệ sĩ nhìn thấy lập tức ngăn lại. Mặt lạnh tanh.
"Ông chủ có lệnh không cho cậu này ra ngoài."
Hoạ Mi cau mày. Thằng em này bây giờ thật quá đáng, cô lạnh lùng nói:
"Để tôi gọi điện hỏi xem nó có dám cấm hay không!"
An thấy thế thì giật mình nhưng cậu ngăn lại cũng không kịp nữa. Hoạ Mi đã ấn nút gọi rồi bật loa ngoài. Trung vừa nghe máy cô đã nói như quát vào máy.
"Sao em lại cấm An ra ngoài?"
Trung ở đầu dây bên kia giật mình, vội vàng nói.
"Chị, chị chờ một tí em về ngay."
Hoạ Mi ngắt lời Trung, "Em không cần về. Cứ nghĩ ra lời giải thích hợp lý với chị đi. Bây giờ chị dẫn An đi ăn đã."
Nói xong cô lập tức ngắt điện thoại, không cho Trung nói thêm câu nào. Cô cất điện thoại rồi hất hàm với bảo vệ. Cả mấy người đứng đó đều nghe thấy rõ toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người thì nào dám cản cô nữa, vội vàng nhường đường.
An cắn môi lo lắng. Trung nghe vậy chắc chắn sẽ về. Làm sao bây giờ?
Thôi cứ ra ngoài trước rồi tính.
Hoạ Mi đỗ xe ở ngoài cổng, sau khi hai người lên xe, cô chở An đến một nhà hàng cách đó vài cây số. Còn Trung bên kia đang chuẩn bị vào họp sau khi nghe xong cuộc điện thoại vội vàng đứng lên gọi thư ký.
"Báo với phòng quản lý đầu tư, cuộc họp hôm nay huỷ. Tôi đi có việc, có việc gì cứ gọi vào số tôi."
Thư ký chưa bao giờ thấy Trung thất thố như thế này, không dám nhìn thêm nữa, cô vội vàng cúi đầu.
"Vâng thưa tổng giám đốc."
Trung thật sự mất bình tĩnh. Hắn vội vàng chạy xuống lấy xe, vừa khởi động máy vừa gọi cho Hoạ Mi. Chẳng biết vì sao cô lại không nhấc máy nữa, lòng hắn nóng như lửa đốt.
An và Hoạ Mi vào nhà hàng. Cả hai ngồi vào bàn rồi Hoạ Mi mới lấy điện thoại ra từ túi xách. Lúc này màn hình hiện lên mười sáu cuộc gọi nhỡ của Trung cô mới giật mình.
Thôi chết, lúc ra khỏi nhà quên mất để điện thoại ở chế độ im lặng.
Hoạ Mi chưa kịp gọi lại thì cuộc gọi của Trung đã tới, cô vừa bắt máy hắn đã vội vàng nói, giọng đầy nôn nóng.
"Hai người đang ở đâu."
Đúng lúc này thì An đứng lên, chỉ tay vào nhà vệ sinh gần đó. Hoạ Mi xua tay để cậu đi rồi mới trả lời Trung.
"Bọn chị đang ở nhà hàng Akane trên đường Trần Duy Hưng. Gớm, đưa vợ mày đi ra ngoài tí mà mày cứ cuống lên là sao?"
Trung mím môi, tâm trạng rối bời, cuối cùng hắn nói với Hoạ Mi:
"Chị đưa điện thoại cho An hộ em."
"Cái thằng này lắm chuyện. An nó đi vệ sinh rồi."
"Vâng." Trung nặng nề trả lời. Tay vô thức tăng tốc độ xe lái về hướng Trần Duy Hưng.
Hoạ Mi rất thông minh, cô chỉ cần suy nghĩ một chút là đoán được hai người này nhất định có vấn đề. Trong lúc chờ An trở lại, cô bắt đầu ngẫm lại toàn bộ biểu hiện của An trong ngày hôm nay, không ngờ hành động nào cũng đáng nghi.
Rốt cuộc là chúng nó đang bày trò gì?
Phải một lúc sau Hoạ Mi mới nhận ra An đã đi quá lâu rồi. Cô hốt hoảng gọi một người phục vụ nam nhờ cậu vào nhà vệ sinh nam tìm kiếm hộ.
Nhưng rất tiếc, trong nhà vệ sinh không có một bóng người. An đã biến mất tự bao giờ.
Hoạ Mi hơi hoảng, vội vàng gọi vào số An nhưng lại tắt máy, cô quyết định gọi cho Trung.
Trung nghe thấy vậy thì im lặng một lúc rồi bảo Hoạ Mi chờ mình.
Lúc Trung đến Hoạ Mi đang cùng quản lý thương lượng việc xem lại camera an ninh. Hắn vốn còn giữ một chút hi vọng. Đến lúc nhìn qua camera nhà hàng, từng hành động của An như cứa từng vết vào tim hắn. Cậu đeo khẩu trang và kính, đổi một chiếc áo khác rồi bước đi dứt khoát, thậm chí còn không ngoái lại một lần nào.
Đây rõ ràng là hành động đã được tính toán trước.
Trung vẫn đinh ninh là An không bao giờ dám phản kháng lại mình... cậu chỉ có việc đi đâu đó mà thôi.
Hắn cứ tự an ủi mình như vậy.