- Cái gì làm em thay đổi ý kiến thế?
Felicia hỏi Kate khi họ đã đi được nửa đường đến San Francisco.
- Em không biết, Licia. Có thể vì quyển truyện em vừa viết. Nhưng em thật sự yêu thích cuộc sống êm ả nơi thôn dã, Tygue, chó và cảnh vật.
- Quái quỷ thật.
Kate liếc nhìn Felicia.
- Chị không tin em à!
- Không, chị nghĩ em đã chán cuộc sống ở đó, nhưng em không muốn thú nhận điều ấy với chị. Em không thể chôn sống mình như thế. Em có một cuộc sống thuyệt vời trong truyện nhưng nó không thật. Em còn trẻ, Kate. Em cần giao thiệp rộng rãi, đi du lịch nhiều nơi, có bạn trai, quần áo đẹp và thành công.
Em đã từ bỏ những điều đó quá sớm. Tom đã tận hưởng cuộc sống, vì anh có những giờ phút vui mừng tột đỉnh của sự thành công. Chị nghĩ nếu Tom… nếu Tom vẫn như ngày xưa, anh ta sẽ tự tử nếu thấy em sống như một bà già. Dù sao, chị cũng đã nói mọi điều đó với em trước đây. Xin lỗi, chị không muốn làm một bài diễn văn. Kate mỉm cười.
- Em nghĩ chị không thương em nữa nếu không nói những điều đó. Dù sao, để trả lời câu hỏi của chị thì có thể chị đúng. Có thể em biết là em đã chán, thật ra chữ chán thì không đúng lắm, nhưng em cảm thấy cần một điều gì đó. Em muốn gặp mọi người, những con người thật sự. Thứ sáu vừa qua em đã đi phố để mua sắm ở Carmel.
- Thật không, Vậy mà em không nói gì? Em đã mua sắm gì?
- Tiêu cả một gia tài cho quần áo, em không biết mua những quần áo đó để mặc đi đâu. Có lẽ đó là lý do tại sao em quyết định đi San Francisco với chị. Để mặc quần áo mới của em. – Nàng nói nửa đùa, nửa thật. Rồi bỗng nhiên một ý nghĩ buồn bã đến với nàng.
- Em thấy làm thế thật tội nghiệp cho Tygue.
- Cái gì, đi xa vài ngày thì có sao đâu. Đừng có vớ vẩn thế. Hầu hết các bậc cha mẹ đều thường làm thế. Điều đó rất tốt để huấn luyện cho tính tự lập của chúng.
Kate lặng lẽ gật đầu và đốt một điếu thuốc. Chỉ còn hai dặm nữa là đến San Francisco, Kate ngồi im lặng, nước mắt từ từ tuôn rơi.
Nàng đã về nhà. Dù cho nàng đã xa cách nó trong bao lâu, hôm nay nàng trở về San Francisco là một thành phố không bao giờ thay đổi nhiều. Chỉ nhìn hàng cây hai bên đường Pacific heights hay chiếc cầu Golden Gate Bridge trong nàng đã gợi lại hàng ngàn kỷ niệm từ khi nàng xa thành phố. Nàng vặn cửa kính xuống để tận hưởng không khí trong lành ban đêm.
- Trời lạnh quá!
Felicia cười nhìn nàng không nói. Kate thực sự không muốn nói gì. Nàng muốn nhìn, nghe và cảm thấy.
Họ đang chạy trên đường franklin Street tiến về phía Vịnh. Khi chiếc xe trèo lên dốc, Kate có thể nhìn ánh sáng lấp lánh từ phía bên kia Vịnh. Mọi vật đều dường như di chuyển thật nhanh, trông thật sáng và sống động. Lúc đó là mười giờ đêm chủ nhật.
Felicia hỏi.
- Em có đói không? Hay chúng ta ghé Vanessi’s để ăn gì nhé!
- Em ăn mặc luộm thuộm quá!
Kate nhìn xuống quần jeans và chiếc áo thun đỏ cũ kỹ.
- Vào ngày chủ nhật không ai để ý đâu. Vả lại cũng khuya rồi.
- Tùy chị vậy, Licia.
Felicia cho xe dừng lại. Cả hai ra khỏi xe, khoác tay nhau đi về phía nhà hàng.
Một người bồi mở cửa cho hai người và đưa họ đến bàn khuất trong góc. Ánh đền hồng mờ nhạt làm mọi người hồng hào và tươi trẻ. Đã mười giờ đêm mà trong nhà hàng vẫn ồn ào, nhộn nhịp. Đối với Kate, những âm thanh đó dường như là bản nhạc chúc mừng nàng trở về.
Người bồi bàn đưa cho Felicia tờ thực đơn. Anh ta có lẽ mới đến. Anh ta không biết nàng, anh ta không biết Tom, anh ta chỉ biết Felicia.
Kate nhìn đồng hồ, Felicia hỏi.
- Em có hẹn à?
- Không, em không biết có nên gọi cho Tillie không?
- Giờ này có lẽ bà ta đã ngủ rồi.
Kate gật đầu, nàng muốn quên một lát mọi lo lắng chuyệnnhà để tận hưởng những giây phút đẹp đẽ và ôn lại kỷ niệm xưa cũ. Bữa ăn tối ở nhà hàng thật ngon.
Sau đó họ đi dạo một lát trên những phố phường đầy màu sắc của North Beach. Cảnh vật ở đây cũng không thay đổi nhiều. Sau đó họ trở về xe. Lúc đó đã nửa đêm. Và Kate cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Hai người không nói gì cho đến khi xe dừng trước cổng nhà Felicia.
Kate ngước nhìn tòa nhà một cách thích thú. Nó trông sang trọng hơn biệt thự mà Felicia đã sống khi Kate còn ở thành phố. Nó thật yên tĩnh nhưng không có vẻ ấm cúng.
- Em không thích ngôi nhà này à?
- Có chứ! Sao chị lại hỏi thế?
- Chị nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt em. Em nên nhớ cho, chị là con chuột thành phố, em là con chuột thôn quê.
- Được rồi, được rồi. Em quá mệt để cãi với chị.
Kate vừa ngáp cừa nói, rồi họ đi vào thang máy để lên lầu, Felicia mở cửa phòng cô.
- Em có muốn uống gì không?
Kate chỉ mỉm cười và lắc đầu. Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Felicia vào phòng cô. Kate đứng trên bao lơn trong chiếc áo đầm ngủ, nhìn sương mù dày đặc trên vịnh, tàu bè qua lại, xe cộ xuôi ngược trên cầu Bay Bridge. Nàng đứng đó hơn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi run lên vì lạnh nàng mới vào nhà.