Nàng ngập ngừng một lúc rồi bước vào quán rượu. Nàng gọi một ly Wisky và nghe thấy người đàn ông đứng bên cạnh nàng gọi Capari Sô-đa. Anh ta nói tiếng Ý.
Bỗng anh ta quay sang nàng làm nàng đỏ mặt và ngạc nhiên.
- Ồ! Chính là anh.
Đó là người đàn ông thuê xe chung với nàng về khách sạn, kiến trúc sư từ Chicago tới.
- Tôi sống ở rome trong bảy năm.
Rồi anh ta đưa tay cho nàng bắt và giới thiệu tên.
- Philip, Philip Wells. Tôi có thể mời cô ngồi cùng bàn được không?
- Rất vui lòng.
Anh ta kéo ghế cho nàng và họ ngồi xuống cùng bàn. Nàng cố để không nghĩ về Nick lúc này. Nàng gợi chuyện.
- Anh sống ở Rome khi nào?
- Cách đây mười năm, khi con chúng tôi còn nhỏ. Con gái tôi sinh ở đó. Đó là một thành phố thật tráng lệ.
- Anh có thường về thăm Rome không?
- Một hay hai lần một năm. Tôi có nhiều công tác ở Paris và London hơn ở Rome.
Câu chuyện thật thú vị và dễ dàng trong suốt buổi ăn tối. Nàng kể cho anh ta nhiều câu chuyện vui về San Francisco và anh ta kể nàng những chuyến phiêu lưu ở nước ngoài.
Khi chia tay anh ta hỏi nàng.
- Cô sẽ ở thành phố này bao lâu.
- Tôi ở đây đến cuối tuần.
- Tốt, chúng ta có thể gặp nhau lần nữa. Trưa ngày mai nhé?
- Tôi rất vui. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?
Anh ta nhìn nàng cười vui vẻ.
- Để xem… Quo Vadis nhé?
- Nó ở đâu..?
- Ở đầu đường này. Nó rất thú vị.
Anh ta nắm tay nàng khi họ cùng bước vào thang máy và nhìn nàng một cách say đắm.
- Chào tạm biệt, Kate.
Giọng anh ta trìu mến làm nàng run rẫy.
- Tôi sẽ gặp cô ngày mai.
- Tạm biệt.
Nàng mỉm cười khi bước vào phòng. Nàng thay quần áo, đi nằm. Sáng hôm sau họ gọi nàng lúc sáu giờ để báo tin chương trình của buổi phát hình sẽ bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi.