Đợi Qúy Phi ngồi xuống trước mặt, anh nói với giọng bình thản:
- Cô quyết định trở lại làm à?
- Vâng.
Trả lời xong, cô ngước lên nhìn như muốn biết ý nghĩ của Trần Nghiêm. Thấy anh không nói gì, cô lại nhìn xuống, nói lặng lẽ:
- Em biết anh ghét sự có mặt của em, và cho dù em có là kỹ sư giỏi, anh cũng không cần. Điều anh cần là em vĩnh viễn biến khỏi mắt anh. Em hiểu điều đó lắm.
- Nhưng cô đã bất chấp, cô quyết định rồi phải không? Tại sao cô ở lại?
- Em không thể nói với anh.
- Tùy cô.
- Anh bảo em sẽ khỗ nếu bám theo anh, em không thiếu tự trọng để bám theo, van xin tình yêu của anh, nhưng em sẽ cố tìm ra sự thật.
Trần Nghiêm ngắt lời:
- Cô đúng là đứa trẻ, một đứa trẻ được nuông chiều đến mức không hiểu thế nào là đổ vỡ. Cô nghĩ mình sẽ chịu được sự thật sao? không đâu, nó chỉ làm cô đau khổ mà thôi.
- Thái độ của anh cũng đủ làm em đau khổ rồi.
- Nó vẫn quá nhẹ, nếu cô biết chuyện của người lớn, cô sẽ bị dằn vặt hơn.
Anh ngừng lại như suy nghĩ, rồi khoát tay:
- Cuộc đời thật lẩn quẩn. Lẽ ra tôi và cô đừng bao giờ nên gặp nhau. Và tôi đã cảnh giác cô. Nhưng nếu cô bất chấp, thì tôi không cản làm gì, tùy cô.
- Em sẽ quên được anh, đây là chỗ để em thể hiện năng lực của mình. Và em sẽ vươn lên từ công ty này.
- Và cũng là chỗ đứng của tôi. Tôi đã tạo cho mình một vị trí, không lý do gì tôi bỏ nó để bắt đầu lại từ một nơi khác. Cô thật khờ khạo khi chọn cùng chỗ đứng với tôi. Nhưng thôi, đó là chuyện của cô.
- Anh chọn nơi để phát triển mình, tại sao anh không cho em quyền chọn lựa đó.
Trần Nghiêm cười khan:
- Cô biết gì về sự phấn đấu của tôi? Trong khi cô còn quá trẻ, chưa có gì là ổn định. Ba mẹ cô thừa sức tìm cho cô một vị trí vững chắc ở nơi khác. Tại sao không biết nắm bắt. Cô bám theo tôi làm gì?
Qúy Phi mím môi:
- Em không bám theo anh, mà bám theo cái em đã có. Em đã chịu nhiều thử thách ở đây, và đã qua thời kỳ long đong, em không muốn bỏ để bắt đầu lại ở nơi khác.
- Cô nói dối.
Qúy Phi lặng thinh. Cô không đủ sức lý lẽ nữa. Chính vì Trần Nghiêm đã đọc được ý nghĩ thầm kín của cô. Rằng cô không thể rời xa anh. Và vì không thể bộc lộ điều đó, nên cô dựa vào công việc để chống đỡ. Một sự chống đỡ hết sức vụng về.
Cô nói một cách cứng rắn, vụng về không kém:
- Nếu đến nơi khác rồi lại trải qua thử thách như anh đã từng thử thách em, em sẽ không chịu nổi nữa. Đó là lý do em ở lại đây.
Trần Nghiêm nói thẳng thừng:
- Cô thừa biết là đến chỗ khác, cô sẽ được nâng niu như con mèo nhỏ. Cái bóng của ba cô rất lớn, nó đủ sức che cho cô suốt đời đó.
Qúy Phi thẩn thờ nhìn một điểm phía trước:
- Em không cần.
- Tùy cô.
Qúy Phi chớp chớp mắt như cố trấn tĩnh mình. Cô nói cái điều mình đã chuẩn bị và thuộc lòng:
- Những gì em đã nói với anh, anh hãy coi như không có. Và hãy xem việc em ở lại là chuyện riêng của em. Em sẽ không quấy rầy anh nữa.
Nói xong cô đứng dậy đi ra. Đến cửa, cô quay lại nhìn vào phòng. Trần Nghiêm vẫn ngồi sau bàn, đăm đăm nhìn theo cô. Cái nhìn tăm tối của anh, có lẽ Qúy Phi sẽ bị ánh mắt kiểu đó ám ảnh rất lâu.
Cô như thấy rõ mồn một, đằng sau vẻ thâm trầm dịu dàng của anh,là một đời sống nội tâm nặng nề. Đầy những gai góc thù hằn.Cô không hiểu nổi đó là gì, nhưng lại bị điều bí ẩn ấy cám dỗ mạnh mẽ.
Khép cách cửa sau lưng, cô vẫn đứng yên. Tim óc cô bị xúc động loạn cuồng vì hình ảnh ấy. Vừa sợ hãi, vừa thấy yêu dữ dội. Nó làm cô không đủ sức để vượt lên cảm xúc của mình.
Trần Nghiêm chợt đi ra, làm cô choàng tỉnh, đứng nép qua một bên. Anh chỉ nhìn thoáng cô, rồi vặn một vòng gài cửa. Anh đi dọc theo dãy hành lang, lạnh lùng trước tia nhìn buồn bã khổ sở của cô, dù trong thâm tâm anh vẫn cảm nhận điều đó.
Và Qúy Phi cũng không hiểu nổi tại sao mình cam chịu chứ không giận, không phản kháng mạnh mẽ. Bình thường chỉ cần ai đó có thái độ nặng nề, cô đã lập tức chống đối. Vậy mà với Trần Nghiêm, cô hầu như bị tước bỏ tất cả gai góc.
_