Ông chú đi công tác 2 ngày thì về, đáng lý là đi đến 4 ngày nhưng do bàn xong chuyện nên bay về sớm. Mà trong 2 ngày này, Mộc Phủ cũng xảy ra bao nhiêu là chuyện...
Đầu tiên là mẹ chồng tôi, bà đang khỏe mạnh tự dưng lại lên tăng xông ngất xỉu phải chở đi bệnh viện cấp cứu. Lên bệnh viện ngày hôm trước thì hôm sau bác sĩ cho về nhà nằm nghỉ dưỡng bệnh.
Thiệt ra thì mẹ chồng tôi tuổi cũng đã cao, bệnh này kia là không tránh khỏi. Nhưng đùng cái sáng tôi ra thăm còn cười kêu tôi mau sinh em bé mà trưa đã ngất đi thì có chút lạ. Nhưng mà bác sĩ đã nói không sao không có gì đáng lo thì thôi tôi cũng không lấy làm thắc mắc nữa.
Chuyện thứ hai là về chị Trinh, chị ấy thế mà đùng cái phát điên.
Chị Trinh bị cấm túc trong phòng riêng 1 tuần, được chừng 4 hay 5 ngày gì đó thì nửa đêm chị la hét om sòm rồi còn đập cửa gào thét loạn hết lên. Lúc tôi chạy xuống dưới nhà đã thấy chị ôm Minh Tài khóc không ra nước mắt, chị nói chị gặp ma...có người muốn giết chị.
Cả nhà ngờ vực không ai dám ngủ, ông Hưng cho người canh cả đêm nhưng vẫn không thấy có gì kỳ lạ. Gần sáng mọi người cũng mệt đến rã rời nên lục tục kéo nhau đi ngủ, ông Hưng có kêu bác Khải tới kiểm tra cho chị Trinh, bác Khải nói có khi chị ấy suy nhược cơ thể nên thành ra sinh hoang tưởng chứ không có gì đáng ngại.
Nhưng đến đêm đó lại khác.....chị Trinh nửa đêm nửa hôm lại khóc lóc kêu la tên Liên vợ nhỏ đã chết của ông Hưng. Chị vừa khóc vừa hô cứu mạng cứu mạng rồi xin tha...xin tha van lạy đủ thứ, tới nỗi chị đập đầu xuống đất đến tuông máu rồi mới ngất đi.
Lúc chị tỉnh lại vẫn còn quơ quàng gào thét om sòm, Minh Tài phải ôm giữ chị lại cho bác Khải tiêm thuốc an thần thì chị mới yên lặng rồi ngủ thiếp đi. Nhìn chị gương mặt xanh xao ốm yếu nằm trên giường mà tôi thấy có chút tội tội, mới ngày nào còn xuân son lắm mà.
Đi theo chị Quế ra cửa phòng, tôi vờ rầu rĩ hỏi:
- Không biết sao tự dưng chị Ba lại bị vậy nữa chị Quế?
Chị Quế ôm cái bụng bầu đã nhô ra, mắt chị nhìn về phía trước, giọng bình tĩnh:
- Chị cũng không biết nữa, chắc có chuyện gì đó.
Tôi nhìn chị, thấy chị dửng dưng tôi liền đoán ra được một hai, tôi không tin chị Trinh đang yên đang lành lại phát điên. Xem ra là không thể không thiếu bàn tay của chị Quế nhúng vào rồi.
Ông Hưng với bà Hạ vừa lo vừa giận, bà Hạ ra sao thì tôi không rõ lắm nhưng ông Hưng thì tôi thấy ông ta đứng ngồi không yên. Nửa ông muốn kêu chị Trinh dậy hỏi cho ra chuyện, nửa lại sợ chị ấy dậy lại la khóc om sòm rồi cũng không hỏi được gì. Mà chuyện quan trọng nhất là ông sợ Minh Tài buồn, so ra ông Hưng là người ba rất thương con của mình.
Mộc Phủ mới mấy ngày đã loạn lên thành cái chợ, chỉ thiếu mấy con vịt nữa là đủ hợp thành chợ rồi.
___________
7 giờ tối, tôi đi ra tận cổng đón chú đi công tác về. Ui chu choa, chồng đi mới có mấy ngày mà tôi đã nhớ ơi là nhớ rồi. Xe vừa đến cổng chưa kịp cho xe chạy vào, tôi đã lao ra nhảy cẩng ôm lấy anh, mà anh cũng dang rộng tay ra nhấc tôi lên rồi giữ chặt mông tôi để tôi không bị té. Thực ra thì không phải tôi làm trò gì đâu mà vì tôi coi phim, thấy mấy nữ chính hay làm giống vậy với nam chính nên tôi bắt chước. Mà công nhận thích đáo để chứ không giỡn, mai này rãnh rãnh tôi lại nhào lên kiểu này hâm nóng cảm xúc mới được.
Ôm lấy anh, tôi nỉ non bên tai anh:
- Anh về rồi.
Anh gật gật đầu, tôi nghe được tiếng anh cười cùng cái ôm siết nhẹ.
- Ừ anh về với em rồi đây, đã ăn cơm chưa?
Tôi xoay xoay người leo từ trên người anh xuống, xoa xoa bụng, tôi cười trả lời:
- Em ăn rồi, anh ăn chưa, có đói không?
Anh cười, gương mặt có chút phong trần mệt mỏi:
- Anh ăn trên máy bay rồi. Thôi vào trong đi, đứng ngoài này lạnh lắm.
Tôi nghe theo anh, một tay giúp anh cầm túi, một tay lại nắm tay anh đi vào trong.
Anh đi lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi đi xuống thăm mẹ, lúc lên lại trên phòng đã gần 9 giờ. Thấy anh lên tôi liền đặt quyển sách trên tay xuống, tôi cười hỏi:
- Mẹ ngủ rồi hả anh?
Anh gật đầu, giọng nói có chút không vui:
- Ừ mẹ ngủ rồi.
Thấy anh không được tự nhiên, tôi liền bò đi đến chỗ anh đang ngồi, nắm lấy tay anh, tôi hỏi:
- Anh...bộ có chuyện gì hả?
Chú nhìn tôi, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
- Cũng không có gì, thôi khuya rồi đi ngủ sớm, anh còn việc cần phải làm.
Việc cần phải làm????
Tôi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh biến chuyển từ không vui sang vui, rồi từ vui sang đắc ý....phút chốc tôi cảm thấy mùi nguy hiểm càng ngày càng gần.
Tôi ôm mền lui lui về phía sau một chút liền bị anh nắm chân kéo lại được. Mất đà tôi ngã bật ra nệm êm, anh lại ngang nhiên lợi dụng sơ hở áp lên trên người tôi, khuôn mặt anh gần sát với mặt tôi trong gang tấc.
Thoáng chốc tim tôi như ngừng đập vì hồi hộp, nhìn thẳng vào mặt anh, này là mắt phượng.... mũi cao...môi không dày không mỏng hồng nhuận tự nhiên hơi híp lại....đẹp quá... sao lại có người đẹp đến như thế này cơ chứ.
Anh cong môi, hơi thở thơm thoang thoảng của mùi trà lài phả vào mặt tôi, vô thức tôi cảm thấy đầu óc mình có chút si ngốc. Vẫn còn đang ngây ngô trong hương thơm kia thì môi anh đã kề sát xuống môi tôi, từng cái hôn rơi xuống vừa mạnh mẽ vừa ngọt ngào.
Tôi nhắm mắt cảm nhận từng nụ hôn của anh, đồng thời cũng vui vẻ đáp lại nhiệt tình. Không biết có phải vì thấy tôi cuồng nhiệt quá không mà môi anh lại tham lam cuồng dã hơn bao giờ hết. Anh hôn môi tôi rồi lại đưa lưỡi tiến sâu vào khoan miệng tôi khuấy đảo điên hồi, đầu óc tôi có chút mụ mị trầm luân. Mãi đến khi anh dừng lại cũng là lúc tôi nhìn lại quần áo tôi đã rơi ra từ khi nào.
Tôi có chút lúng túng kéo mền che chỗ này đậy chỗ kia nhưng anh lại hung hăng kéo mền quăng đi nơi khác, thân hình tôi trần trụi cứ thế hiện rõ mồn một trong mắt ánh. Anh nhìn tôi, hai mắt đục ngầu chất chứa si mê cùng dục vọng, ôm hôn lấy tôi, anh cười nói:
- Đẹp lắm, em không mặc gì lại vô cùng đẹp.
Tôi hít một hơi đỏ mặt bừng bừng, vội vội vàng vàng lấy tay che mặt lại. Đêm dài, từng cung bậc cảm xúc cứ dâng trào....dâng trào....
Bàn tay tôi run rẩy sờ lên vòm ngực rộng lớn của anh, từng múi thịt săn chắc thơm tho. Cơ thể lại đang run rẩy hòa theo từng nhịp điệu mà anh đem lại. Giây phút vỡ òa cũng là lúc bản thân tôi cảm thấy tê rần điên loạn, từng cú hích như đưa cảm xúc của tôi lên đến đỉnh điểm của khoái cực. Từng giọt mồ hôi anh rơi xuống trên mặt tôi cộng thêm những giọt nước mắt vì đau đớn vì hạnh phúc, tôi khẽ đưa môi liếm thử, vừa mặn nhưng vừa thơm.... thơm của mùi vị tình ái...
Trên ga giường trắng tinh khôi hiện lên vài giọt đỏ đỏ hồng hồng nổi bật. Tôi thấy anh nhìn thoáng qua rồi sau đó lại nhấc bổng ôm tôi đi vào phòng tắm. Lần đầu tiên trong đời tôi được tận hưởng mùi vị của dục vọng, của ái tình.... tính ra thì cũng không tệ.
Trong phòng, máy xông tinh dầu phun ra hương thơm nhè nhẹ, mùi thơm có chút gắt hơn bình thường. Tôi ngửi ngửi mấy hơi, lại không nhận ra có gì khác lạ, chắc là do tôi khi tối hơi quá tay nhỏ nhiều thêm mấy giọt nên mùi đậm hơn. Đợi chú đi ra ngoài, chú lại ôm tôi vào lòng, tôi nỉ non vài chuyện rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ...
_________
Quá nửa đêm, tôi đang ngủ thì thấy trên bụng hơi mát, nghĩ trong đầu chắc là do tôi ngủ hớ hênh không đắp mền nên hì hục kéo mền đắp lên. Nhắm mắt được một lát lại thấy man mát, lần này tôi mở mắt hí hí ra nhìn...ui cha mẹ ơi, tôi giật mình khi thấy anh không ngủ lại mân mê xoa bụng tôi.
Thấy tôi mở mắt, anh cười hì hì nói:
- Em thức rồi, hay là.... “làm” cái nữa nha.
Tôi ngạc nhiên trừng mắt lớn:
- Anh....giỡn hả? Em đang ngủ mà.
Anh lại cười, ngọt nhạt hỏi:
- Em thức rồi mà.
Tôi á khẩu không biết trả lời thế nào cho phải, tôi thực sự không hiểu, anh tính ra đã là ông chú rồi mà vẫn còn “sung sức” đến như vậy sao...Hay là...anh thực ra vẫn còn “zin” nên nếm được một lần lại muốn lần nữa?
Không không, ông chú vàng trong làng quyến rũ này mà còn “zin” thì chắc ngày mai trời vừa nắng gắt vừa mưa lớn to luôn quá. Hoang đường, rất là hoang đường.
Đang còn hoang mang thì anh đã hôn lên môi tôi, bàn tay to tham lam vuốt ve lên xuống. Tôi cũng không thấy khó chịu mấy liền chiều theo ý của anh. Đương lúc chuẩn bị ra trận thì dưới nhà truyền đến tiếng la thất thanh. Cả tôi, cả anh đều dừng mọi động tác đang làm lại để nghe ngóng. Đập đập vào vai anh, tôi hô:
- Chị Trinh, là tiếng của chị Trinh, mau mau, xuống nhà coi sao.
Nói rồi tôi đẩy anh ra, mặt anh ngắn cũn cỡn tiu nghỉu trong buồn cười. Vừa mặc quần áo vào anh vừa lầm bầm:
- Chết tiệt.
Tôi nhịn cười, chú già đầu mà vẫn còn trẻ con thế này cơ á.
Lúc tôi và chú đi xuống nhà, liền nghe vô vàn âm thanh nức nở kèm tiếng nói run rẩy vang lên.
- Anh, anh kêu cô ta đừng nhát em nữa, em nhận tội, em nhận tội.... nhưng mà em không có ý giết cô ta...em không có.
Tôi đi nhanh hơn một chút, nhìn chị Trinh thần hồn điên đảo đang vừa quỳ vừa ôm ông Hưng mà tôi thấy hoảng hốt. Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng chị Trinh khóc rống:
- Liên...tôi lạy cô, cô sống khôn thác thiêng thì đừng nhát tôi nữa. Tôi nhận...tôi nhận....là tôi ác, tôi ác khi tôi đẩy cô xuống giếng....Nhưng mà... mà... tôi không có cố ý.... là do....tôi tức tức...
Bà Hạ trên người vẫn mặc đồ ngủ màu hồng đậm, tôi thấy bà tiến lên, nắm lấy tay chị Trinh mà kéo, bà ta quát to:
- À ha, hóa ra là cô, chính cô giết em Liên. Cô có còn nhân tính, có còn là con người nữa không? Cô tính để Minh Tài mang tiếng có mẹ là kẻ giết người hả, cô làm cô có nghĩ tới con cô hay không?
Tôi nhìn chằm chằm bà Hạ cùng chị Trinh, tôi sợ tôi sẽ bỏ qua cái gì đó không nên bỏ.
Chị Trinh khóc nức nở, mặt chị xanh mét không còn tia máu, hai mắt vì khóc mà sưng húp lên, chưa kể thân hình ốm nhom gầy còm cùng đầu tóc bù xù điên loạn không nhìn ra một bà Ba Mộc Phủ khí chất sang trọng như ngày nào. Chị khóc:
- Tôi...tôi....không phải tôi cố ý mà....
Bà Hạ càng nghe chị giải thích bà càng tức, cắt ngang lời của chị, bà tru tréo:
- Không cố ý? Là cô, là một tay cô...không cô thì do ai. Thật tội cho Minh Tài có người mẹ ác độc như cô, cô có chết cũng không trả hết nghiệp, tới lúc đó ai nâng đỡ ai bảo vệ cho thằng Tài đây hả?
Vừa nghe nhắc đến Minh Tài, chị Trinh liền trừng to hai mắt nhìn bà Hạ. Mà bà Hạ cũng trừng mắt lại nhìn chị ta, cả hai không ai yếu thế hơn ai.
Một lát sau như thông suốt được gì đó, chị Trinh lếch lếch tới chỗ ông Hưng, chị vừa khóc vừa quỳ lạy, van:
- Em xin anh, em có tội, em không bào chữa...em sống mấy ngày nay bị giày vò đủ rồi...em sợ lắm rồi. Nhưng mà xin anh....xin anh thương Minh Tài mà đừng giận chó đánh mèo, con nó không có tội, không có tội tình gì hết.
Ông Hưng hai tay nắm chặt thành quyền, trên gương mặt là tia giận dữ cực điểm. Ông cười lạnh, hừ hừ mấy tiếng:
- Minh Tài là con tôi, hổ dữ không ăn thịt con, tôi tự biết lo cho con tôi. Còn cô....cô là cái loại đàn bà sân si ác độc, cô giết Kim Liên, cô không nghĩ cô giết người là sẽ gặp quả báo sao? Cô không sợ là quả báo sẽ giáng lên người con trai cô sao, hả?
Tôi với chú đứng ở một góc dưới chân cầu thang, lúc ông Hưng nói ra câu này tôi thấy bàn tay chú đang nắm tay tôi có chút run rẩy, trên môi vô thức phát ra âm thanh “hừ hừ” rất nhẹ. Tôi ngước mắt lên nhìn chú....chú nhìn lại tôi...chưa bao giờ tôi thấy chú mất khống chế tới như vậy....chưa bao giờ.
Chị Trinh vẫn quỳ ở đó, chị không còn biết nói gì ngoài liên tục dập đầu xuống đất. Vì sàn nhà bằng gỗ nên khá cứng, chị dập đầu được một lúc thì máu trên trán bắt đầu rỉ ra, mùi máu tanh hòa cùng mùi gỗ khiến không khí trong nhà có chút khó chịu. Thấy tôi cau mày, chú lặng lẽ kéo tôi ra sau lưng chú, đồng thời lấy tay che hờ để tôi không phải ngửi tiếp mùi máu tanh. Tôi....thật sự không thích mùi máu.
Chị luôn miệng van xin:
- Tôi van anh, tôi lạy anh...bao nhiêu lỗi lầm đều là do tôi. Tôi ghét Kim Liên, tôi ganh tị cô ấy đẹp hơn tôi, giỏi hơn tôi nên tôi sinh lòng thù hận. Là lỗi của tôi, anh có muốn bắt tôi cho công an hay nhốt tôi vô tù cũng được. Thà tôi bị bắt để đền tội còn hơn sống trong sợ hãi như bây giờ. Lỗi là ở tôi, anh kêu công an bắt tôi đi, bắt tôi đi. Chính tôi xô Kim Liên xuống giếng, là chính tay tôi...
Ông Hưng vung chân đạp lên người chị, ông cười lạnh, hỏi:
- Là cô làm hay có ai giúp cô không?
Chị Trinh lắc đầu, nỉ non:
- Dạ không...là em làm... một mình em thôi...
Bà Hạ lúc này cũng thút thít:
- Anh Hưng, anh hỏi vậy là không tin do con Trinh giết em Liên đúng không, anh nghi ngờ có em trong đó nữa phải không? Thiệt, em ghét Kim Liên, em không thích em ấy, nhưng mà anh nghĩ coi có đàn bà nào thích được vợ nhỏ của chồng mình không? Ngay cả bây giờ em cũng không có hòa hợp được với Trinh và em Quế vậy. Nhưng em không có ác độc như con quỷ đội lốt người này. Tính em anh biết mà, giận ra giận, thương ra thương nhưng là hùng hổ vậy thôi chứ em làm gì dám giết ai, một mạng người chứ có phải con heo con gà đâu anh.
Thấy bà Hạ oan ức nói, Minh Phú liền đi tới ôm xoa xoa vai mẹ mình mà an ủi. Ông Hưng thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, ông coi như tin lời bà Hạ. Mà thực ra tôi bây giờ cũng có chút tin, nói gì nói chứ bà Hạ mà có góp tay giết Kim Liên thì làm gì yên ổn được như bây giờ chớ.
Lời thú tội của chị Trinh như một hơi băng quét qua trong màn đêm sương sương lạnh. Bà Hạ khóc mếu máo giận dữ, ông Hưng ghi hận, Minh Phú dửng dưng, chú thì không rõ tâm tư....riêng chị Quế, tôi thấy chị ấy im lặng ngồi trên ghế gỗ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được móng tay chị đang bấu chặt vào dưới ghế, bấu đến mấy đầu ngón tay đỏ rần....
Chị Quế... tâm tư của chị sâu quá!
_________
Sau đêm hôm đó, ông Hưng nhốt chị Trinh vào trong kho Mộc Phủ, lúc Minh Tài từ thành phố chạy về chị đã được nhốt suốt một ngày một đêm. Thực ra ông Hưng giấu không cho Minh Tài biết nhưng chắc tâm linh tương thông, không ai báo mà Minh Tài vẫn chạy về dù cho vẫn còn đang trong chương trình học trên thành phố.
Minh Tài có xin cho mẹ nhưng ông Hưng không chịu, mà bà Hạ cũng không đồng ý. Thực ra xin là xin vậy thôi chứ tội của chị Trinh không bị đem ra công an bỏ tù là may phước lắm rồi. Bản thân Minh Tài cũng hiểu rõ tội ác của mẹ mình nên mới không xin đến cùng. Âu, giết người là đền tội, một chữ Hiếu cũng không thể làm cán cân công lý lệch về một bên được.
Hai ngày sau, chị Trinh bị đưa ra từ đường họ Dương, ông Hưng cho xây cái ni nhỏ phía sau từ đường để nhốt chị Trinh vào trong đó. Ông ta nói muốn cho chị Trinh tụng kinh xám hối xin tội với oan hồn của Kim Liên. Vừa trả nghiệp của bản thân, vừa tu hành tạo phước cho Minh Tài và nhà họ Dương đã chiếu cố tha cho chị một mạng. Tôi thì thấy không mấy thuyết phục lòng người nhưng âu cũng không còn cách nào khác toàn vẹn hơn. Mộc Phủ là hào môn thế gia lừng lẫy, nếu để chuyện mấy người đàn bà trong nhà giết hại lẫn nhau mà truyền ra bên ngoại thì còn gì là thanh danh tiếng tăm nữa. Cộng thêm chuyện này đã qua mấy chục năm, có muốn để công an điều tra lập án bắt chị Trinh bỏ tù cũng không phải dễ dàng gì. Thi thể Kim Liên cũng chỉ còn lại xương cốt mà thôi, mà theo tập niệm của người VN thì việc khai quật hài cốt đã chết là điều không nên vì người ta tin rằng chết là hết nên để thể xác người chết toàn vẹn và nằm yên dưới mộ. Chưa kể người thân của Kim Liên cũng không còn ai nên việc đòi thêm công bằng cho vong linh Kim Liên cũng dần dần im ắng xuống.
Tôi không phục nhưng chị Quế thì phục, đôi khi tôi không hiểu được mục đích của chị Quế là gì? Nếu là trả thù cho Kim Liên thì....kết quả này vẫn còn dở dở ương ương lắm. Mà nói nếu như không phải trả thù thì chị bày nhiều kế, ẩn nhẫn lâu như vậy để làm gì? Mục đích cuối cùng của chị là gì?
Vụ án cái giếng được lôi ra ánh sáng, người lập kế vẫn ẩn thân rất tốt và không thấy có dấu hiệu muốn nói sự thật ra bên ngoài. Trong Mộc Phủ đồn vong linh Kim Liên rất thiêng nên đã về dọa chết người giết cô ấy nhận tội. Tôi thì tôi không nghĩ là vậy, từ đầu tới cuối đều do một tay chị Quế dựng lên, âm mưu sâu như đáy biển, đến tôi và chú sống sờ sờ vẫn không hay biết gì. Nhưng mà tôi vẫn còn thắc mắc một điểm, người đánh tôi hôm đó là ai? Có phải là đồng mưu với chị Trinh hay không?
___________
Tin chị Trinh giết Kim Liên đến tai mẹ chồng tôi, tôi sợ bà suy nghĩ không thông rồi sinh bệnh trong lòng nên chiều hôm chị Trinh bị đưa ra am ni tôi liền ra thăm bà.
Lúc tôi ra, bà đang được Thu Phụng xoa bóp vai, thấy tôi tới Thu Phụng nhìn tôi cười cười, hôm nay chị ấy đối với tôi có chút vui vẻ.
- Bà Nhỏ, bà uống trà sen không để con pha?
Tôi xua tay, ngồi xuống ghế đối diện với mẹ chồng tôi, tôi cười trả lời:
- Thôi, mất công chị đi pha, tôi ra chơi với mẹ mà.
Thu Phụng cười tít mắt, chị ấy nói:
- Đâu có phiền đâu, con cũng định xuống pha sữa ấm cho Nội, sẵn pha cho Bà ly trà luôn, nhanh mà.
Nghe Thu Phụng nói vậy, tôi cũng không từ chối nữa, liền gật đầu đồng ý.
Thu Phụng đi rồi, tôi mới nhẹ giọng an ủi mẹ chồng tôi.
- Mẹ, chuyện của chị Trinh....mẹ đừng buồn rồi lo nghĩ nhiều, không tốt cho sức khỏe.
Mẹ chồng tôi thở dài, bà rầu rĩ:
- Mẹ biết, mẹ biết, sáng này Minh Hưng, Hồng Thịnh cũng có ra an ủi mẹ. Mẹ cũng không nghĩ tới nữa, con Trinh làm sai quấy làm ác thì nó phải trả...chỉ là tội cho con Liên...con nhỏ rất là hiền, lúc nghe tin con nhỏ chết đuối dưới giếng, mẹ buồn tới bệnh mấy tháng....
Tôi cũng thở dài, lại nói:
- Số chị ấy hẩm hiu quá, con chỉ mong cho chị ấy sớm ngày đi đầu thai mà sống kiếp khác...
Mẹ chồng tôi ngồi sụp xuống, bà thở than:
- Ừ mong là như vậy.
Ngồi với mẹ một lát, uống hơn nửa ly trà sen tôi cũng ra về. Lúc đi ra lo lắng cho mẹ, lúc đi vào lại lo lắng cho tôi....
Khi nãy mẹ chồng tôi có đề cập tới chuyện vợ lớn vợ nhỏ của ông Hưng, bà nói đàn ông Mộc Phủ năm thê bảy thiếp là bình thường, bà hỏi tôi có suy nghĩ gì không?!
Tôi nghẹn ứ không nói được gì, bà lại kêu tôi suy nghĩ đi rồi trả lời sau. Trong lời nói của bà, tôi nhận ra vài phần ý tứ muốn cho anh Thịnh lấy thêm vợ nhỏ. Nghĩ mà thấy buồn, không phải buồn mẹ chồng tôi mà là buồn cho tôi...Buồn cho cái số của tôi lấy trúng ông chồng đẹp trai xuất chúng, để hết em này rồi tới em kia tranh nhau phần thịt thà... Haizz, tôi lo ghê, buồn ghê...tôi lo là lo cho bản thân tôi, tôi sợ tôi nhịn không được mà....cào nát mặt mấy em tơ muốn tranh chồng với tôi kia kìa.
Eo ôi lo cho mấy em đó quá đi mất...chứ chồng tôi, tôi nắm được, tôi không buông thì thách con nào nhảy vào liếm được cái móng chân. Haha.
_________
Vừa đi vừa nghĩ miên man vài chiêu cào mặt, giật tóc, bấu thịt mà tôi không thấy phía trước đang có người đi tới. Đến lúc đụng trúng người trước mặt tôi mới giật mình thon thót, vội vội vàng vàng xin lỗi.
- Ôi xin lỗi, xin lỗi, con có sao không Muội?
Bé Muội vốn nhút nhát, đụng trúng tôi, con bé giật mình làm rơi quần áo đang cầm trên tay, luống cuống nói:
- Dạ không có... gì...gì... đâu Bà...
Là lỗi của tôi nên tôi liền ngồi xuống giúp con bé xếp lại quần áo đang vươn vãi trên sàn.
- Bà, để...con...con...
Tôi vừa xếp vừa cười:
- Có gì đâu, do Bà đụng trúng con mà.
Ơ....cái quần....ống quần màu đen....
Tôi cầm cái quần pijama màu đen lên, gấp gáp hỏi:
- Quần này của ai vậy Muội?
Bé Muội có chút sợ sệt, con bé ấp úng nói:
- Dạ...đồ này....đống đồ này của...của... Bà Tư Quế.... đó Bà....
Chị Quế....quần này....quần này của chị Quế sao???