Một Trăm Cách Ngăn Cản Thế Thân Chiếm Chỗ

Chương 1: Chương 1




Trên mặt báo in một tấm ảnh người đàn ông bước ra từ ánh đèn lờ mờ của quán bar, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc sau lớp quần âu đen, chiếc sơ mi trắng với cổ áo hơi mở ra, hắn dùng tay hơi che mắt, hình như không quá thích ứng với ánh sáng bên ngoài.

Trên cuốn tạp chí không nổi tiếng lắm in một hàng chữ nhỏ: Ảnh đế năm nào giờ chỉ còn là một diễn viên hạng ba.

Qua các khớp ngón tay rõ ràng đang cầm tạp chí có thể nhìn thấy tấm ảnh in trên đó, người đàn ông trong ảnh sở hữu một khuôn mặt tuấn lãng, một đôi mắt hoa đào hẹp dài khiến hắn càng có thêm cảm giác đào hoa đa tình, chỉ là một vết sẹo chạy từ trán đến khóe mắt lại hủy hoại khuôn mặt tuấn lãng đó, từ khuôn mặt đẹp đẽ lại có mấy phần thô tục tàn nhẫn.

Mà người đang được bàn luận trên tạp chí lúc này - Giang Du liếc nhanh dòng tiêu đề, nhướng mày, vừa cười vừa nói với người bên cạnh: “Lâu lắm rồi tôi mới được lên báo thế này, mặc dù chỉ là tạp chí lá cải.”

Ngồi kế bên hắn là một tiểu sinh dạo này đang nổi tên Kha Bạch, cậu ta một vẻ chán chường ngồi lướt điện thoại, chờ đến cảnh quay tiếp theo, nghe thấy liền ngẩng đầu liếc Giang Du, cười nhạo nói: “Xì, nghĩ bản thân còn ở địa vị như trước kia hả? Tôi khuyên anh mau tỉnh mộng đi, không tự đi soi gương xem mình hiện tại là cái bộ dạng quỷ quái gì, có cơ hội lên được mấy tạp chí nhỏ có khi còn phải thắp nhang cảm tạ người ta.”

Nhưng không muốn cùng hắn nhiều lời, Kha Bạch nói xong liền nhanh chóng đứng dậy kéo dài khoảng cách.

Đối mặt với thái độ này, Giang Du chỉ biết nhún vai, lật xem tiếp thông tin trên tạp chí.

Nếu là ba năm trước đây loại tình huống như hiện tại chắc chắn không thể phát sinh, khoa trương mà nói, thậm chí tuyệt đối không thể xảy ra, mà toàn bộ tổ làm phim đều sẽ vây quanh hắn.

Ba năm trước đây Giang Du có ba nhiêu hào quang, thì hiện tại hắn có bấy nhiêu nghèo khổ. Lúc đó bộ điện ảnh {Ngược Sáng} thuộc số ít các tác phẩm được đề cử tại giải Liên hoan phim quốc tế Kim Sư Tử, mà Giang Du đảm nhận vai chính của phim cứ vậy ngang ngược xuất hiện trước mắt công chúng, với lối diễn xuất tinh vi, cùng gương mặt có tính xâm lược, Giang Du ngay lập tức liền nổi tiếng, đây vốn là chuyện dễ hiểu.

Ở cái thời điểm phẩu thuật thẩm mỹ đối với khán giả mười mặt như một, thì Giang Du khí chất sạch sẽ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dĩ nhiên là một mình một cõi. Nhờ độ nổi tiêng của {Ngược Sáng}, Giang Du không ngoài dự đoán nhanh chóng được săn đón ưu ái, phim hắn tham gia đều là vai chính, thuận lợi được đoạt được giải ảnh đế của Kim Mã. Về sau như diều gặp gió, chỉ dựa vào khả năng diễn xuất thêm kịch bản xuất sắc, Giang Du ở quốc nội ẵm giải thưởng đến mỏi tay, khi đó nói Giang Du một tay che hơn nửa bầu trời giải trí quả thật không nói ngoa.

Chỉ là cuộc sống không ai dám chắc cứ hoàn hảo mãi, một kế hoạch tai nạn giao thông tỉ mỉ, khiến hắn cả người gãy xương nhiều chỗ dập nát, nằm trên giường suốt cả một năm trời, càng chớ trêu thay vụ tai nạn kia khiến trên mặt hắn xuất hiện một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ trán đến khóe mắt, mà đối với diễn viên vết thương này thật sự là chí mạng.

Giang Du nằm trên giường bệnh một năm trời, tất cả thông tin về thế giới bên ngoài đều bị công ty một tay che đậy, không TV, không máy tính, không di động, thậm chí cả một cuốn báo cũng không có. Giang Du cả người thương tích cứ như vậy mà bị giam lỏng, bất cứ thứ gì có thể liên hệ được với bên ngoài đều bị công ty ngăn cản.

Lúc Giang Du thân thể đã hoàn toàn ổn định, vừa bước khỏi bệnh viện, thì bên ngoài đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Giang Du giống như bị mọi người hoàn toàn quên lãng, có người bâng quơ nhắc tới tên hắn, cũng chỉ nhẹ nhàng đáp mấy câu. 'À? Giang Du hả? cái tên ảnh đế xui xẻo bị tai nạn xe cộ ấy hả? Cậu ta hết thời rồi.'

Giang Du cũng hiểu rõ cuộc sống này bạc bẽo dễ bị lãng quên, nhưng hắn cảm thấy quỷ dị chính là, không chỉ hắn bị cố tình quên đi, mà tất cả gia tài điện ảnh của hắn toàn bộ đều bị gỡ xuống, chuyện này hiển nhiên không được bình thường, kể cả là công ti có thực lực có thủ đoạn, trong một đêm muốn phong sát hắn trên diện rộng là không có khả năng, thậm chí các tác phẩm của hắn có không ít cái đoạt được giải thưởng lớn, đạo diễn nổi tiếng bấm máy, công ty không thể nào chỉ vì muốn phong sát hắn mà lại đắc tội với các đạo diễn đó được.

Sau đó, Giang Du cố gắng thử gọi điện cho một số đạo diễn có quan hệ tốt với mình, quả nhiên tất cả các cuộc gọi đều không hẹn mà cùng nhau khách sáo khoái thác, cách nói chuyện xa lạ giống như chưa từng quen biết.

Không chỉ có như thế, Giang Du còn thường xuyên nghe thấy một cái tên được TV nhắc đến liên tục, Thẩm Diệc Trạch. Người này, Giang Du không chỉ biết, mà là vô cùng quen thuộc. Vào thời điểm Giang Du còn nổi tiếng, Thẩm Diệc Trạch là cascadeur* của hắn.

(cascadeur: Diễn viên đóng thế.)

Lúc trước chọn cậu ta làm cascadeur, không phải chỉ vì cậu ta lớn lên có khuôn mặt tựa như Giang Du, mà là bởi vì Thẩm Diệc Trạch có chiều cao dáng người y hệt hắn. Trong ấn tượng của Giang Du, Thẩm Diệc Trạch là một người trầm mặc, ít nói, là một thanh niên chăm chỉ nổ lực, không hề giống với con người dương quang xán lạn đang xuất hiện trên TV.

Tiếp theo, Giang Du tra xét tư liệu, phát hiện khi hắn xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ các tác phẩm điện ảnh chưa kịp thực hiện, các đại diện nhãn hàng, quảng cáo đều được chuyển sang cho Thẩm Diệc Trạch, thậm chí cả người quản lý lẫn trợ lý, đại fans đều thuộc về Thẩm Diệc Trạch.

Càng thêm thái quá là, Giang Du lục soát một số tác phẩm điện ảnh của Thẩm Diệc Trạch, vậy mà từ cách diễn xuất trên phim đều là bóng dáng của mình, từ cách nghiền ngẫm kịch bản đều là bắt chước hắn, Thẩm Diệc Trạch vậy mà bắt chước y hệt bộ dáng của hắn!

Giang Du lại tìm một số ảnh chụp tạp chí của Thẩm Diệc Trạch,quả nhiên đâu đâu cũng đều có bóng dáng của hắn.

Đến nước này Giang Du quyết định thu tay, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại, bởi vì hắn biết rõ có tra thêm nữa cũng không có kết quả gì.

“Giang Du! đang làm gì đấy? Còn không mau lại đây trang điểm, anh muốn để cả đoàn đợi một mình anh đó hả?” Một tiếng quát bén nhọn của phụ nữ đem Giang Du đang đắm chìm trong quá khứ kéo về hiện thực, Giang Du đáp lời, nhanh chóng gấp gọn quyển tạp chí để lên ghế, rồi nhanh chóng đi đến khu vực trang điểm cho diễn viên.

Quyển tạp chí đặt trên ghế có chút nhăn nheo, nhưng vẫn thấy được tiêu đề cực lớn trên đó - THẨM DIỆC TRẠCH TIẾP TỤC THẮNG GIẢI ÁO TÂY TẠP TIỂU KIM NHÂN!

Giang Du thay lên một bộ quần áo đen rách rưới, tóc tai bù xù hệt như một tên ăn mày, hai mắt được trang điểm nhem nhuốc, thêm vết sẹo bên trán, cả khuôn mặt hiện ra một vẻ sát khí lượn lờ.

Hắn ở vách đá xem thử, dòng nước chảy xiết, hiện tại đang quay cảnh đeo dây cáp bay qua bay lại cầm kiếm đánh nhau với vai chính vài đường võ đẹp mắt.

Diễn mấy cảnh này đối với hắn thì dễ như không, nhưng từ sau khi bị tai nạn thân thể hắn tổn thương nặng nề như không nghe sai sử, nhưng vì cuộc sống Giang Du cũng đành nhắm mắt cắn răng mà chịu đựng.

Mà Kha Bạch lúc này đang được một đám trợ lý vây quay mà thong thả chơi điện thoại, cậu ta là vai nam chính, nhưng mấy màn đánh võ nguy hiểm như thế này không cần cậu ta phải ra tay, dùng cascadeur là được.

Cascadeur chuẩn bị sẵn sàng, Giang Du nghe thấy tiếng đạo diễn chỉ đạo, chân dẫm mạnh lên vách đá, mũi kiếm xé gió vẽ một vòng bay về hướng diễn viên đóng thế, cậu diễn viên tranh đi mũi nhọn, nghiêng người mượn lực lao đến. Giang Du thu kiếm về. 'ken' một tiếng chặn lại đường kiếm.

“Cắt!” đó không xa đạo diễn hô một tiếng, “Cảnh này qua, chuyển sang cảnh tiếp theo! cho hạ dây cáp xuống đi.”

Nhân viên công tác còn chưa kịp tiến lên, Giang Du liền nghe thấy âm thanh cách cách, mà lúc này cậu diễn viên đóng thế ở giữa không trung lung lay dữ dội, hắn ngẩng đầu lên thì thấy dây cáp của cậu ta đang bị mắc trên cành cây, không thể thu về được.

Nhân viên công tác phía dưới muốn đem sợi dây gỡ ra thế nhưng dây cáp lập tức bị đứt mất một dây, thế thân lúc này tuột xuống một chút, còn lại 2 đoạn dây cáp miễn cưỡng giữ lại, cậu ta lúc này đã hơi nghiêng người giữa không chung.

Lúc này phía bên dưới lại một mảng hỗn loạn, tiếng hét chói tai vang lên không ngừng.

Giang Du nhìn thấy cảnh nguy hiểm như vậy lập tức đổ mồ hôi lạnh, thấy cậu ta muốn giãi giụa, lập tức nói: “Đừng nhúc nhích!”

Nhưng đối phương lúc này đã hoảng sợ giãi giụa không ngừng. Cậu ta vừa cử động sợi dây còn lại lập tức không chống đỡ được, trượt trên dây cáp treo, hướng thẳng về hướng Giang Du.

Những sợi dây vừa dính vào nhau, người đóng thế và hắn liền lập tức rơi xuống.

Giang Du chỉ kịp nghe thấy tiếng hét chói tai đầy hỗn loạn, thầm nghĩ bản thân cũng thật xui xẻo, trời muốn diệt ta. Giây tiếp theo liền cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm lấy thân thể, trong miệng nuốt mấy ngụm nước liền, trước mắt đêu là nước sông cuồn cuộn, lỗ tai đều là tiếng ong ong chấn động.

Không biết qua bao lâu, bên tai dần trở nên yên lặng chết chóc, ngay cả tiếng hô hấp của Giang Du cũng mỏng manh gần như không nghe thấy.

Ý thức rơi vào một mãnh tối tăm lẫn lộn.

Vào lúc Giang Du một lần nữa khôi phục lại ý thức đã thấy cơ thể mình đang nằm trên giường bệnh. Hắn theo bản năng nâng tay lên muốn chạm lên thân thể mình, nhưng không ngờ lại lập tức xuyên thấu qua cơ thể. Chưa kịp để hắn định thần lại, bên tai đã truyền đến âm thanh máy móc lạnh như băng. “Giang Du cơ thể hiện tại của anh đã tiến vào trạng thái chết não, nếu không dung hợp với hệ thống, linh hồn của anh sẽ tan biến trong vòng 20 phút.”

“Ờ, muốn tan thì cứ tan đi.” Giang Du không chút để ý nhìn bàn tay của mình dần trở nên trong suốt, âm thanh bình tĩnh đáp lời hệ thống.

Hình như không ngờ Giang Du lại trả lời như vậy, hệ thống xác nhận lại lần nữa. “Linh hồn biến mất sẽ không thể trở về như cũ, anh chắc chắn?”

Giang Du nhướng mày, lười biếng đáp: “Tại sao không? Sinh lão bệnh tử, sống chết có số, chẳng phải là chuyện thường tình?”

“Số mệnh của anh vốn không phải như thế này, chẳng lẽ anh không nghi ngờ cuộc đời anh trải qua quá mức kỳ quai sao? Anh không muốn biêt lý do ư?” Thấy phản ứng của hắn hệ thống lúc này có chút bất an.

Nghe được hệ thống nói như vậy, đôi mắt đào hoa của Giang Du hơi híp lại, lộ ra mấy phần ý vị sâu xa, cười cười nói:“Ý mày muốn nói là có kẻ bóp méo vận mệnh của tao?” Tuy rằngđã lờ mờ đoán được nhưng lần này được hệ thống thần bí nhắc nhở, Giang Du liên chắc chắn mấy phần.

Hệ thống thấy biểu cảm khách sáo của Giang Du cũng không mấy để tâm, chỉ tiếp tục nói:“Đúng vậy, nhưng nguyên nhân cụ thể thì anh vẫn nên tự tìm hiểu, mà tất cả việc này sẽ được thực hiện ngay sau khi chúng ta tiến hành dung hợp.”

Ý cười trên môi Giang Du không hề nhạt đi, ánh mắt bình tĩnh nhìn cơ thể bản thân đang yên lặng nằm trên giường bệnh được đeo dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giọng điệu thốt ra vẫn mang theo sự lười nhác: “Vậy thì dung hợp đi.”

Sau khi nghe được câu trả lời của Giang Du, hệ thống lập tức tiến hành tra quét rồi tiến hành dung hợp.

“Đang ra quét thông tin ký chủ.”

“Kiểm tra thông tin ký chủ thành công.”

“Bắt đầu dung hợp linh hồn.”

“Hệ thống dung hợp thành công.”

Theo tiếng kêu kết thúc máy móc của hệ thống, Giang Du một lần nữa mất đi ý thức.

- -------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tui liều chết muốn đào hố!! Không được đánh tui, tui mỏng manh lắm á!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.