Sau khi ra khỏi sân bay, Giang Du nhìn lướt qua chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, thấy hiện tại đã hơn 11 giờ đêm, các quán ăn trên đường đã sớm đóng cửa.
Đi dạo được một vòng, Giang Du bất đắc dĩ nhún vai với Kỳ Cẩm Hoàn nói: “Xem tình hình này thì thì tối nay chắc cậu phải để bụng rỗng đi ngủ rồi.”
Kỳ Cẩm Hoàn ngược lại cũng không để ý, vào lúc định mở miệng trả lời thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tiếng chuông đối với Đường Tây mà nói cực kỳ quen thuộc, đó chính là khúc violin do Đường Tây kéo vào buổi lễ tốt nghiệp trước khi xuất ngoại.
Ánh mắt hai người đều tập trung nhìn vào chiếc điện thoại của Kỳ Cẩm Hoàn, lúc này hắn lấy di động ra từ túi áo, bảo Đường Tây chờ một chút liền đi lên hướng khác nghe điện thoại.
Giang Du dĩ nhiên không bỏ lỡ khoảng khắc khi Kỳ Cẩm Hoàn nhìn vào điện thoại, ánh mắt của hắn lúc đó có chút hoảng loạn. Mà gần như cùng lúc đó, bên tai cậu lập tức nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Mục tiêu Ngụy Khả Nhiên đã xuất hiện.”
Tính toán kỹ lại, thời gian Đường Tây tốt nghiệp là hơn hai tháng nữa, dựa theo cốt truyện ban đầu mà hệ thống cung cấp không khó có có thể đoán được Kỳ Cẩm Hoàn cùng Ngụy Khả Nhiên đã sớm xảy ra quan hệ.
Chỉ là nghe hệ thống nhắc nhở Ngụy Khả Nhiên cũng đang ở M quốc làm cho Giang Du có chút bất ngờ. Cậu thật sự không ngờ Kỳ Cẩm Hoàn gan lớn tới nỗi dám dắt theo tình nhân đi thăm Đường Tây.
Giang Du liếc nhìn vị trí Kỳ Cẩm Hoàn đang đứng nghe điện thoại, môi vẽ lên một đường cong, quay người đi đến một cửa hàng tiện lợi 24h bên đường.
Mà lúc này, Kỳ Cẩm Hoàn sắc mặt khó coi mà ngắt điện thoại, cái tên Ngụy Khả Nhiên ngu xuẩn kia càng ngày càng không nghe lời, vậy mà dám lén lút đi theo hắn đến nước M, nếu không dựa vào...cắn chặt răng, đè nén cơn giận của mình xuống.
Lúc xoay người lại hắn nhìn thấy Đường Tây đang đứng dưới đèn đường, ánh đèn cam vàng bao phủ lên người cậu, gương mặt cậu thanh niên hiện lên xinh đẹp tựa như một bức tranh, trong tay cậu cầm hai cốc sữa bò nóng đang lượn lờ chút khói nhàn nhạt. Như cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Cẩm Hoàn, thiếu niên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, trên môi lộ ra nụ cười tỏa nắng.
Kỳ Cẩm Hoàn cảm nhận được sự ấm áp từ nụ cười của Đường Tây, chỉ cảm thấy trong đầu không thể phân rõ đông tây nam bắc, hắn sải bước chạy về phía cậu, đem thiếu niên xinh đẹp bao bọc trong vòng tay hắn.
Cảm nhận được hơi ấm từ người trong lòng, Kỳ Cẩm Hoàn lúc này không tự chủ được cảm thấy bản thân trước đây bị bỏ bùa mê quỷ ám nên mới làm ra chuyện có lỗi với Đường Tây, lúc đó hắn nhất định hai mắt bị mù rồi mới đem Ngụy Khả Nhiên làm thế thân của Đường Tây.
Bị Kỳ Cẩm Hoàn ôm, Giang Du chống cự đẩy đẩy muốn thoát ra lại càng bị y ôm chặt hơn, ở vị tri hắn không nhìn thấy, Giang Du trừng lớn hai mắt, tên Kỳ Cẩm Hoàn này là gấu chó đầu thai hay gì mà ôm người khác cùng dùng lực lớn như vậy. Nếu đổi lại là cơ thể nguyên bản của cậu đã sớm đá văng hắn.
Vào khoảng khắc Giang Du cảm thấy nhân sinh không còn luyến tiếc thì khóe mắt đột nhiên nhìn về phía cửa hàng lúc nãy cậu bước vào, ngay tại cửa sổ xuất hiện một bóng người, bóng người đo không cần nói cũng biết, cậu không còn khách sáo tránh thoát nữa mà trực tiếp dùng hết sức tách bản thân ra khỏi cái ôm của Kỳ Cẩm Hoàn.
Đối diện với ánh mắt sửng sờ của Kỳ Cẩm Hoàn, Giang Du trực tiếp nhét hai cốc sữa vào tay hắn, giọng mang theo nôn nóng, chỉ về phía cửa hàng tiện lợi nói: “Cẩm Hoàn, hình như lúc nãy tớ quên ví tiền trong cửa hàng, tớ chạy lại tìm đã.”
Nghe Đường Tây giải thích, nhìn theo hướng cậu chỉ, Kỳ Cẩm Hoàn bật cười thành tiếng: “Tên nhóc đãng trí này...” Nhưng khi nhìn thấy người đang đứng trong cửa hàng, Kỳ Cẩm Hoàn không thốt ra lời được nữa rồi, yết hầu lập tức như bị ai bóp nghẹt.
Hắn muốn ngăn Đường Tây bước vào, nhưng cậu đã chạy được một đoạn xa. Nhìn Đường Tây đẩy cửa đi vào, Kỳ Cẩm Hoàn cảm thấy tim mình như lập tức sẽ ngừng đập, nhịn không được lập tức đuổi theo.
Ngụy Khả Nhiên lén lút đánh giá thanh niên đang đứng đối diện mình, nhớ lại đã bao lâu rồi y chưa gặp lại cậu.
So với y, người này ngũ quan càng thêm tinh xảo, sinh ra trong gia đình châm anh nên trên người cậu toát lên một phong thái tri thức, văn nhã. Chỉ cần vô tình bắt gặp trên đường cũng khiến người ta thoải mái không quên.
Chỉ tiếc là, dù gương mặt có đẹp đẽ ra sao, khí chất nho nhã thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là con tốt thế mạng mà thôi, kết quả cũng bị y dẫm đạp dưới chân. Chẳng qua lần này y sẽ không tiếp tục dùng những thủ đoạn thô bỉ giống đời trước nữa, nếu không phải vì kiếp trước bản thân còn quá non trẻ, dễ xúc động nên mới bị người khác nắm nhược điểm, rơi vào kết cục bi thảm. Nhưng yên tâm, nếu như y có được cơ hội một lần nữa bắt đầu lại, y sẽ không để bản thân tiếp tục tạo ra sai lầm.
Trong lúc Ngụy Khả Nhiên tự cho rằng bản thân bí mật đánh giá người đối diện, Giang Du đã kịp đem y quét một đường từ đầu đến chân. Không biết vì lý do gì, khi tận mắt nhìn thấy Ngụy Khả Nhiên, Giang Du càng cảm nhận rõ ràng người trước mắt này cùng với tư liệu hệ thống cung cấp hoàn toàn không giống nhau, nhưng lại cũng không có chỗ nào không giống.
Giang Du chỉ có thể tạm thời thu hồi thắc mắc, lộ ra biểu cảm giật mình, đi đến trước mặt Ngụy Khả Nhiên chào hỏi: “Xin chào, tôi tên Đường...”
Nhưng còn chưa kịp nói xong thì trước mắt bỗng tối sầm, tiếp theo liền cảm nhận một lực kéo mạnh cậu về phía sau, chính là Kỳ Cẩm Hoàn vừa đuổi đến theo đến.
Vẻ mặt của Kỳ Cẩm Hoàn lúc này vô cùng mất tự nhiên, hắn cố nặn một nụ cười gượng gạo, nói với Ngụy Khả Nhiên: “Khả Nhiên? Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Biểu cảm trên mặt Ngụy Khả Nhiên đã sớm thay đổi thành vẻ mặt chực khóc ngay khi nhìn thấy Kỳ Cẩm Hoàn, miệng mấp máy nhìn muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại như không dám lên tiếng, mở to đôi mắt nhìn về phía Kỳ Cẩm Hoàn, cuối lại chẳng nói gì.
Nếu là bình thường, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Ngụy Khả Nhiên, chắc chắn Kỳ Cẩm Hoàn sẽ không nhịn được mà ôm y vào trong lòng dỗ dành. Nhưng lúc này, Đường Tây đang được hắn bảo vệ phía sau, Kỳ Cẩm Hoàn đâu còn tâm trạng mà thương tiếc Ngụy Khả Nhiên.
Cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Kỳ Cẩm Hoàn, Ngụy Khả Nhiên cũng chẳng lấy làm bất ngờ, y đã sớm nhìn thấu người đàn ông này. Lúc không có Đường Tây ở cạnh, hắn có thể vì y ngàn theo vạn thuận, đem y nâng lên trời cao, nhưng chỉ cần mình với tên bạch nguyệt quang của hắn xảy ra tình huống đối đầu, hằn chắc chắn không suy nghĩ mà ném mình đi, một cái liếc mắt cũng lười cho.
Tuy là nói không ngoài ý muốn, dựa theo tuyến thời gian trọng sinh của y mà nói, lúc này Kỳ Cẩm Hoàn vẫn đang còn rất yêu thương bạch nguyệt quang. Nhớ lại khoảng thời gian y và hắn ở bên nhau, Kỳ Cẩm Hoàn từng vì Ngụy Khả Nhiên thiên y bách thuận, hiện tại lại có thái độ như vậy làm cho y có chút khó chịu.
Ngụy Khả Nhiên dường như cũng hiểu lý do đời trước bản thân tại sao lại xúc động làm ra chuyện ngu ngốc như vậy để xóa sổ Đường Tây. Thứ tồn tại tên bạch nguyệt quang tốt nhất không nên tồn tại, cũng không nên xuất hiện làm vật cản giữa y và Kỳ Cẩm Hoàn.
Vào lúc Ngụy Khả Nhiên vẫn còn chìm trong chính suy nghĩ của bản thân, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai: “Cẩm Hoàn, hai người biết nhau à?” Giang Du rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cậu động thân muốn đi lên trước để nói chuyện với Ngụy Khả Nhiên.
Nghe được câu hỏi của Đường Tây, cả người Kỳ Cẩm Hoàn thoáng khựng lại, chậm chạp tránh sang bên cạnh, đem Ngụy Khả Nhiên một lần nữa xuất hiện trước mặt Đường Tây, sau đó chỉ vào Ngụy Khả Nhiên mà giới thiệu: “À, cũng xem như quen biết, cậu ta tên Ngụy Khả Nhiên, học sinh được công ty hỗ trợ giúp đỡ, thành tích không tồi.”
Nghe được giọng điệu của Kỳ Cẩm Hoàn có vẻ lấp liếm, Giang Du thầm khinh bỉ hừ khẽ, công ty hỗ trợ? Hỗ trợ lên tận giường của học sinh luôn sao.
Trên mặt vẫn treo nụ cười thân thiện, vươn tay với Ngụy Khả Nhiên: “Thì ra là vậy, chào cậu Khả Nhiên, tôi tên Đường Tây, cậu cứ gọi tiểu Tây là được, chúng ta giống nhau như vậy, cũng là có duyên.”
Kể từ thời điểm Kỳ Cẩm Hoàn giới thiệu y với Đường Tây, biểu cảm của Ngụy Khả Nhiên từ đáng thương sợ sệt chuyển thành lã chã chực khóc, lúc này tầm mắt y thấy bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra, giọng nói thốt ra mang vài phần run rẩy: “Vâng, thật sự rất giống. Chào...Chào anh, anh kêu tôi Khả Nhiên là được.”
Cảnh hai người có khuôn mặt gần như tương tự nắm lấy tay nhau, cảnh đẹp như vậy lại khiến tâm trạng Kỳ Cẩm Hoàn càng thêm bất an. Ở nơi Đường Tây không nhìn thấy, hắn trừng mắt ngầm cảnh cáo Ngụy Khả Nhiên nên ngoan ngoãn yên phận.
Chạm đến ánh mắt của Kỳ Cẩm Hoàn, bàn tay đang nắm Đường Tây của Ngụy Khả Nhiên càng thêm run mạnh, cả người lúc này có chút run rẩy, y mấp mây môi: “Thật ra... thật ra, Kỳ tiên sinh, tiểu Tây, giờ này cũng không còn sớm, tôi đi về trước, bạn tôi vẫn còn đang đợi ở ngoài.”
Nhìn Ngụy Khả Nhiên đang kinh sợ, Đường Tây kinh ngạc hỏi: “Bạn của Khả Nhiên thật sự đang ở bên ngoài sao? lúc nãy khi bước vào đây bên ngoài làm gì có ai?”
Nói xong, Giang Du còn nghiêng đầu ngẫm lại một chút, sau đó mới khẳng định gật gật đầu, nói thêm: “Tôi nhớ rõ trừ tôi với Cẩm Hoàn ra thì xung quanh không có bóng ngươi nào hết, đúng không, Cẩm Hoàn?”
Kỳ Cẩm Hoàn nâng bàn tay to xoa xoa đầu Đường Tây, bất đắc dĩ gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Thật ra khi nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Ngụy Khả Nhiên, Kỳ Cẩm Hoàn ảo não nghĩ có lẽ bản thân có lẽ tưởng tượng hơi quá, những lúc Ngụy Khả Nhiên ở bên hắn luôn là bộ dáng vô hại, lá gan nhỏ.
Quan trọng nhất là, hắn cũng chưa nói về Đường Tây với Ngụy Khả Nhiên, cho nơi lúc y nhìn thấy Đường Tây mới trở nên sợ hãi như vậy. Tự trấn an bản thân như vậy, ánh mắt Kỳ Cẩm Hoàn nhìn Ngụy Khả Nhiên cũng không còn chứa địch ý như trước.
Ngụy Khả Nhiên có lẽ cảm nhận được thái độ của Kỳ Cẩm Hoàn đã thay đổi, trong lòng thầm mừng rỡ nghĩ bộ dáng đáng thương của mình hiện tại vẫn rất thành công, y tiếp tục tỏ vẻ đáng thương: “Có lẽ họ đã tự đi về trước rồi. Không...Không sao đâu, chờ chốc nữa tôi sẽ tự đi về.”
Hắn vừa nói xong, liền cảm nhận trên tay ấm áp, Ngụy Khả Nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng của thiếu niên, chỉ thấy Đường Tây khẽ kéo tay y đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Trễ như thế này, mặc dù là con trai cũng rất nguy hiểm, cách tốt nhất tôi vẫn nên đưa cậu về thôi.”
Giang Du ra đến cửa mới quay đầu hướng về phía Kỳ Cẩm Hoàn vẫy vẫy tay: “Cẩm Hoàn, chúng ta đưa Khả Nhiên về đi, đã muộn thế này, đi một mình trên đường cũng không an toàn.”
Kỳ Cẩm Hoàn nhìn về phía Đường Tây, bên cạnh là Ngụy Khả Nhiên vẻ mặt lúng túng, tuy rằng trong luôn cảm thấy nôn nóng, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu trả lời: “Được, tới ngay”
Lý Trí của hắn rất rõ, không được để Đường Tây và Ngụy Khả Nhiên tiếp xúc gần nhau quá nhiều, nhưng nhìn thấy hai người hài hòa, nghĩ đến Ngụy Khả Nhiên vì muốn tạo bất ngờ cho hắn mà một mình bay theo đến M quốc, nơi y không quen biết ai. Huống hồ M quốc bảo an chưa chắc đã bằng quốc nội. Nửa đêm gió lạnh để Ngụy Khả Nhiên một mình tự tìm khách sạn hắn cũng không yên tâm, nên trước mắt hắn vẫn cứ để vậy.