Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 12: Chương 12: Cách thứ sáu




Tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu vào căn phòng, từng hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí.

Ở chính giữa phòng là một cái giường, ga giường trắng tinh rũ xuống mặt đất, bên trong gồ lên hai đống, xung quanh có chút nếp gấp, một nửa không được chiếu sáng, trên giường tựa hồ có hai người đang ngủ say, chăn đắp đến eo, một người tay trái vòng qua cổ đối phương tay phải ôm ở eo, người khác thì một tay vòng qua ôm lấy lưng, một tay lại cong lên mềm mại đặt ở trên mặt.

Hô hấp đều đều là thanh âm duy nhất có trong phòng.

Bùi Thiên có một giấc mộng.

Mộng thấy hắn được ôm cậu ngủ, thuận tiện làm một cái, trên ga giường trắng nõn đều là dấu vết hoan ái, nhìn thấy vậy Bùi Thiên rất hài lòng, sau đó, mới dùng sức mà ôm lấy cậu đi ngủ, tuy rằng rất không muốn ngủ, dù sao cũng là một cái mộng xuân tại sao không có tỉnh mà vẫn muốn ngủ.

Ngủ trong ngủ? Đừng có đùa.

Nhưng bản năng vẫn khiến hắn tiến vào giấc ngủ.

Vô thức mà cọ cọ, Bùi Thiên cảm thấy dường như có một thân thể ấm áp đang nằm trong ngực hắn, trên người vẫn đắp cái chăn mỏng, nhưng hắn cũng không để trong lòng, cho rằng đó là một cái gối ôm, đem cái gối trong ngực ôm càng chặt, dần dần, vào lúc nào đó mà hắn không biết, nhiệt độ xung quanh tăng lên.

Khi Bùi Thiên cảm thấy lúc này nhiệt độ đã vô cùng cao, khó chịu không nhịn được, nhưng vẫn không muốn tỉnh lại, bực bội nhăn lông mày, giơ chân lên đá văng cái chăn mỏng, rồi mới vô thức đụng vào một cái chân.

Hả? Tại sao lại nhiều thêm một cái chân?

Ngủ một giấc thành ba cái chân?

Nguyên bản đang buồn ngủ bỗng nhiên thanh tỉnh, Bùi Thiên hít hít cái mũi, mờ mịt mở mắt ra, nhìn về phía cửa sổ bị tấm rèm che lấy một nửa, cửa sổ thủy tinh cũng không có mở, điều hòa cũng không có bật.

Khó trách sao lại nóng như vậy, Bùi Thiên lại một lần nữa nhắm mắt lại mặc kệ, đột nhiên phát hiện dưới cằm hắn hình như có cái gì nha, trong ngực cũng ôm lấy cái gì nóng hừng hực nha.

Hơi hơi cúi đầu, rồi chỉ thấy một đỉnh đầu màu đen, Bùi Thiên trầm mặc.

Người mà hắn đang ôm trong ngực là ai a?!!

Đừng nói cho hắn đây là lúc qua mà hồ đồ đi tìm MB a!

Tại sao Bùi Thiên cho rằng mình đi tìm MB, bởi vì hắn ôm không phải là vòng eo non mềm như phụ nữa, mà là xúc cảm chỉ có nam hài như hắn mới có.

Ai, hắn đỡ người trong ngực ra rồi với tay vào sờ soạng.

A? Đợi đã…! Quần áo?!!

Làm tình không có cởi quần áo?!!

Bùi Thiên nhăn mặt lại bắt đầu xoắn xuýt.

Mà trước khi Bùi Thiên tỉnh lại Kỳ Vũ cũng đã tỉnh, lúc tỉnh lại bị người ta ôm trong ngực, Kỳ Vũ vừa nghi hoặc vừa khẩn trương giương mắt xem là ai, rồi lại ngoài ý muốn thấy là hắn.

Lập tức nội tâm nổi lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa thích lại vừa sợ.

Đem tay khoác lên tấm lưng hắn càng chặt, ở trong lồng ngực hắn mà nhích thân thể vào càng gần, mặt dán vào ngực hắn nghe thấy tim đập ổn trọng, chậm rãi thở hắt ra rồi nhắm mắt lại.

Hy vọng thời gian có thể dừng lại, để cho cậu được ôm lâu một chút, cái này cũng không khác gì một giấc mộng.

Nhưng mà Kỳ Vũ cũng không có vận khí tốt, hy vọng này ông trời không nghe thấy.

Có bàn tay mò mẫm vào trong quần áo.



Có bàn tay mò mẫm vào trong quần áo?!!!

Kỳ Vũ bất chợt mở mắt ra, nhưng một giây sau liền nhớ lại là mình đang giả bộ ngủ, hơn nữa là hắn sờ cậu.

…Cái gì a?!!! Hắn sờ cậu!!!

Sau khi nhận thức điều này thì toàn thân Kỳ Vũ cứng ngắc, tim đập nhanh hô hấp dồn dập, nguyên bản hơi thở đang bình ổn bắt đầu tăng tốc, thở ra từng đợt khí nóng phun lên lồng ngực, nhưng nguyên bản chủ nhân lại không phát hiện ra.

Cuối cùng cũng buông tha, Bùi Thiên thở dài một hơi hạ tay xuống, người đang cứng ngắc giật giật, động tĩnh thế này ở trong lồng ngực không có khả năng là không phát hiện, vô thức mà ngẩng đầu đối diện đôi mắt đen nhánh, hai người đột nhiên ngẩn ngơ.

Bùi Thiên:”…” Tại sao là lại cậu a?! Nhưng mà cái bộ dáng mơ màng này không nên bày ra a!!

Kỳ Vũ: “…” A a bị phát hiện rồi!! Nhưng mà cái bộ dáng lười biếng này nhìn đẹp trai quá a!!

“Chào buổi sáng…. sáng tốt lành.” Bùi Thiên lúng túng mà giật nhẹ khóe miệng.

“Ừ… sớm.” Kỳ Vũ sừng sờ mà quay về.

Sau khi nói xong lại trầm mặc, hai người vẫn là duy trì động tác mà không hề động.

“A.. nên, nên rời giường thôi?” Kỳ Vũ lúng túng mở đầu, rủ mắt xuống không dám nhìn Bùi Thiên.

“A, đúng.” Bùi Thiên rút hai tay lại, hai chân thả xuống sàn nhà muốn đứng dậy lại đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng bóng lưng Kỳ Vũ nói: “Tôi dùng toa lét trước nha.” nói xong cũng chạy ào vào toa lét.

Kỳ Vũ quay đầu lại ngắm Bùi Thiên, suy nghĩ một chút cũng theo sau.

ĐỨng ở ngoài cửa, Kỳ Vũ kiên nhẫn chờ, ngăn cách với tấm cửa bên trong truyền ra tiếng xả nước, tiếp theo đã bị người mở ra, Kỳ Vũ nhìn Bùi Thiên cười cười, nghiêng người đi vào toa lét.

Nhìn xem mình trong gương, Kỳ Vũ có chút tan vỡ.

Vừa rồi là dùng gương mặt này đối diện với Bùi Thiên hay sao?!!

Ghèn mắt, còn cái gì nước miếng đây a a a!!

Kỳ Vũ ôm đầu thống hận mà cũng không biết Bùi Thiên cũng vừa mới hối hận xong.

Chỉnh sửa lại vẻ ngoài, xác định cái gì cũng hoàn mỹ rồi Kỳ Vũ mới đạp lên tấm thảm chỗ cửa toa lét, vừa quay đầu ra chỉ thấy ở ngoài cửa hai người song song nhìn cậu.

Đứng ngoài cửa chính là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật, người đó thăm dò mà tiến vào, tay giơ lên mấy tờ giấy.

“Tôi có mấy phiếu chiêu đãi tắm suối nước nóng, cùng đi chứ.”

Buồn bực ngâm mình trong suối nước lạnh, ngay ngắn trên đầu Bùi Thiên là chiếc khăn mặt trắng, dưới thân dùng khăn tắm quây lại, ngồi xổm trong suối, khóe mắt nhịn không được mà liếc về hướng bên cạnh, đang nằm sấp ở bên bờ, hai tay chống má, im lặng mà nhìn thẳng về phía trước.

Mùa hè đến đây ngâm nước lạnh thật thoải mái, Bùi Thiên cố gắng đem tấm lưng trắng nõn kia đuổi ra khỏi óc, gắng sức mà nghĩ đến chuyện khác, rồi lại đáng thương phát hiện hắn không có chuyện gì muốn nghĩ đến.

Bởi vì chuyện hắn muốn đều cùng chủ nhân của cái lưng kia có quan hệ.

Kỳ Vũ phiền muộn nằm ở bên bờ, trên đầu là cái khắn mặt cuộn thành hai hình tròn hai bên, tận lực đem mặt dấu đi vì sợ mình nhìn thấy hắn cởi trần.

A cái đó quá kích thích! Có thể chết người đấy!!

Tiếng nước rào rào bên cạnh vang lên, quay đầu nhìn qua liền thấy nam sinh dẫn bọn họ đến đứng lên, hướng hai người nói: “Tôi muốn đến chỗ ngâm thùng, hai người có đi không?”

Bùi Thiên trừng mắt, không có trả lời.

Kỳ Vũ không giống như Bùi Thiên không có nể tình như thế, cậu đáp lại rồi đứng lên, khăn tắm bên hông bởi vì thấm ướt mà dán chặt lấy đùi, giọt nước trên người bởi vì trọng lực mà nhỏ xuống, đưa tay kéo xuống khắn mặt trên đầu, lau lau thân thể, bước ra khỏi suối đuổi theo nam sinh.

Mà Bùi Thiên nhìn thấy cả quá trình này im lặng lấy tay che mũi——

A, chảy máu mũi rồi.

Khi hai người kia đi xa, Bùi Thiên buông tay xuống, ý xấu muốn đem tay dính máu rửa xuống nước suối, một phần nước suối bởi vì máu mà nhuộm thành màu gỉ vàng, vài giây sau đã phân tán không thấy, rửa sạch sẽ sau đó Bùi Thiên mới đứng lên, bước khỏi suối.

Hắn muốn đi không phải là thùng ngâm, mà là phòng xông hơi.

Không sai, là hắn muốn đi chết.

Đẩy ra cửa phòng, sương mù màu trắng từ trong thoát ra, Bùi Thiên híp mắt đi vào, phòng xông rất lớn, mà hơi nước cũng dày đặc, liếc nhìn qua tất cả đều là sương trắng, phải dán mặt sát gần mới thấy được.

Mò mẫn đi đến ghế dựa ở chỗ sâu nhất, Bùi Thiên thở phào nhẹ nhõm mà tựa đầu lên vách, cảm nhận hơi nước ở bên trong.

Tại không gian chỉ có hơi nước nóng mỏng manh, người bình thường chỉ có chịu được khoảng mười phút, lâu hơn cũng không thể vượt quá ba mươi phút, nếu quá nửa giờ sẽ cảm thấy hoa mắt choáng váng tiếp theo sẽ bị hôn mê, nếu cứ tiếp tục ở trong cuối cùng sẽ dẫn đến cái chết.

Bùi Thiên muốn chính là cái đó, nếu như đang ngủ rồi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Cách đó không xa, ghế dựa vào tường phát ra một tiếng két nho nhỏ, Bùi Thiên cũng không để ý đến.

Dù sao trước khi chết cũng được ôm người đó ngủ một đêm rồi.

Ai, tại đây đi, chết trôi nổi ở đây a.

Một phút đông hồ hai phút ba phút… Tám phút chín phút mười phút….

Kỳ Vũ hít hít cái mũi đột nhiên cảm thấy có điểm là lạ, mở mắt ra phát hiện sương mù xung quanh dần dần loãng đi, nguyên bản không nhìn thấy cửa ra vào nhưng bây giờ đã có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.

A, sao sương mù lại biến mất vậy?!!

Bùi Thiên hít hít không khí cảm thấy càng ngày càng buồn bực, quả nhiên là đã quen rồi sao… Tại sao sương mù lại biến mất vậy?

Quay đầu có thể lờ mờ nhìn thây cửa ra vào, đang ở thời điểm kỳ quái rồi lại ngoài ý muốn thu vào mắt một bóng người, người kia…rất quen thuộc?

Muốn được nhìn rõ hơn, bỗng nhiên cửa ra vào hoàn toàn bị đẩy ra, tiếp theo một giọng nói lười biếng cùng lỗ mãng, không khách khí không lễ phép mà truyền vào ——

“Thật là không có ý tứ a, phòng xông hơi đang ở thời gian bảo hành sữa chữa, vậy mà vẫn có người bên trong, nhanh đi ra a~ “

Bùi Thiên: “…”

Kỳ Vũ: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.