Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 7: Chương 7: Sát bên người




Giữa hè, bầu trời xanh thẳm với những đám mây bồng bềnh giống như tơ, ánh mặt trời rạng rỡ không bị che giấu, trên đường nhìn lại một mảnh trắng xóa, sáng đến mức làm cho người ta mở mắt không ra, bên cạnh lối đi bộ có rất nhiều ve đang kêu to, tiếng kêu râm ran không dứt.

Dưới gốc đại thụ, cành lá che bớt nắng chỉ in lên đường vài vệt sáng loang lổ, Kỳ Vũ híp mắt đi trên đường, tay trái chống thắt lưng, tay phải ra sức quạt gió.

Đi không lâu, Kỳ Vũ nhìn thấy một tòa cao ốc liền chạy qua, tiến vào bên chỗ cửa lớn có gió lạnh thổi qua, cảm nhận nhiệt độ so với bên ngoài thấp hơn mấy độ mà cảm thấy dễ chịu, lúc này mới hạ nhiệt, hướng thang máy đi đến.

Lên lầu sáu, Kỳ Vũ đẩy ra lớp cửa thủy tinh tiến vào thư viện, đến quầy đem đống sách đã mượn trả lại, theo từng con số bên cạnh sách mà đem trả lại vị trí cũ, ánh mắt lại xẹt qua mấy quyển sách ở trên kệ, thò tay chọn lấy, đơn giản đọc qua vài chữ rồi cầm đến quầy đăng ký mượn sách.

Nơi này là tòa cao ốc hành chính khu F, mà lầu sáu là dành riêng cho học sinh đến để mượn sách, đọc sách; bất luận cái gì có liên quan đến việc giảng dạy hoặc tham khảo thì nơi đây đều có, thậm chí có một ít đề mục giảng dạy còn có thể trích từ trong sách ở chỗ này.

Tới gần cuối kỳ, đến lầu sáu để xem sách càng ngày càng nhiều, bởi vì nơi này là nơi mà các sinh viên ở khu F học chung, cho nên không ít sách sau khi đọc xong, phía trên còn để lại ghi chép hoặc là giải thích trọng điểm, thậm chí chỉ trong một quyển sách, mỗi chỗ trống đều đầy chữ viết phong phú.

Mà ở cuộc thi sắp đến đây, trong sách không chỉ có trọng điểm mới nhất, lại càng có khả năng trợ giúp rất nhiều trong cuộc thi.

Kỳ Vũ đem sách đã hoàn tất thủ tục nhét vào trong cặp chuẩn bị rời đi, xuống dưới cửa thủy tinh chuẩn bị đẩy ra để đến thang máy, đột nhiên bất động.

………….Bên ngoài tại sao lại chói chang như thế, nắng như thế, a a mặt trời thật lớn.

Kỳ Vũ mặt không biểu tình dừng vài giây, quyết định xoay người lại đi lên phòng tự học trên lầu bốn.

Aizz, đi đến phòng tự học có gió mát ngủ một giấc thuận tiện trốn một tiết cũng được, dù sao có khả năng là không có điểm danh…

Tiến vào một vị trí hẻo lánh trong phòng, kéo ra cái ghế đặt ba lô lên bàn, Kỳ Vũ gục đầu xuống bắt đầu ngủ.

Cùng lúc đó, Bùi Thiên cùng các sinh viên tiến vào phòng học xếp theo hình bậc thang, sau khi chọn vị trí ngồi xuống, Bùi Thiên bắt đầu tìm hình ảnh quen thuộc của người kia, nhưng nhìn hoài cũng không thấy.

Có lẽ đến muộn? Bùi Thiên buồn muốn chết.

Cố ý tìm ra thời khóa biểu của người nọ, chỉ cần cậu có tiết thì toàn bộ đều đi theo, dù cho trùng với thời gian khóa học của mình cũng không để ý, từ khi bắt đầu học kỳ đến giờ đều là như thế.

Nhưng hôm nay lại giống như ngoài ý muốn.

Hơn một tiếng cửa phòng học vẫn là không có ai tiến vào, Bùi Thiên biết rõ cậu cúp học rồi.

Chó má a, sao lại cúp học?!!

Người chăm chỉ như vậy mà lại cúp học, có phải hay không bị bắt cóc rồi a?!!

Vẻ mặt Bùi Thiên lập tức nghiêm trọng, ý niệm không tốt trong đầu từng cái trồi lên tràn ngập trong óc hắn, tiếng giảng bài đi vào trong tai hắn chỉ còn là tiếng vo ve vo ve vo ve từ tai này lọt qua tai kia.

Tiếng tụng kinh vo ve vo ve cùng những suy nghĩ trong đầu hắn càng ngày càng vượt quá phạm vi chứa đựng của bộ não, Bùi Thiên không còn chịu đựng nổi.

Nhấc lên ba lô bên cạnh, Bùi Thiên đột nhiên đạp bàn đứng lên, đang lúc mọi người đang ngồi cười đùa lăn lộn, lúc này hắn đứng lên tựa như hạc giữa bầy gà mà vô cùng rõ ràng, thực tế cùng cái âm thanh đạp bàn cùng khuôn mặt bất thiện, các sinh viên nhao nhao ngẩng đầu nhìn Bùi Thiên, lão giáo viên đã mấy năm đứng lớp giảng bài cũng bị làm cho hoảng sợ, sửng sốt nhìn về phía Bùi Thiên.

Lớp học lập tức lâm vào trầm lặng.

Bùi Thiên không để ý đến, đeo ba lô lên lưng hai tay đút túi quần, trực tiếp xuống cầu thang lớn hướng cửa phòng học đi ra.

Lão giáo viên sau vài giây sửng sốt liền kịp phản ứng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác nghiêm nghị mà lớn tiếng mắng: “Bây giờ đang là giờ học! Quay về chỗ ngồi xuống!”

Đối với điều này Bùi Thiên chẳng thèm quan tâm, liếc qua một cái, sau đó tiếp tục đi đến cửa ra vào.

“Tôi nói lại lần nữa, bây giờ đang là giờ học, mau quay về chỗ ngồi!” Lạo giáo viên thấy Bùi Thiên không chút nào để ý liền tức giận đập bàn, “Dừng lại cho tôi! Cái trò kia tên gì hả! này! này!! Vẫn cứ đi ra ngoài hả?!!”

Lão giáo viên bị động tác khinh thường không tôn trọng của Bùi Thiên khiến tức giận đến lệch cả râu, nhìn xem bởi vì cuối kỳ mà ở dưới tràn đầy đầu người, lập tức đem qua cái sổ điểm danh xám tro đã lâu chưa từng sử dụng, được lắm! Còn không sợ tôi không điểm danh đến tên cậu a?!!

Từ đầu đến giờ Bùi Thiên chỉ là khinh thường mà liếc qua, không thèm quan tâm mà nghênh ngang ra khỏi phòng học, nhưng lúc đi ra Bùi Thiên chỉ cảm thấy mê mang.

Cho dù là đi ra ngoài thì sao, cũng không tìm thấy cậu a, mà không đúng, trong danh bạ điện thoại trong nhóm tình yêu, cái tên yêu quý Kỳ Vũ bảo bối chính là số điện thoại của cậu, nhưng dãy số này từ lúc ban đầu cũng chưa từng xuất hiện ở lịch sử cuộc gọi.

Hao hết tâm từ từ mấy đứa bạn mà có được số điện thoại, rồi lại một lần cũng không dám gọi qua, không dám vì không có từ gì để nói lại càng bởi vì không quen.

Nói cho cùng, một người xa lạ bỗng nhiên nhắn đến nói muốn kết giao bạn bè với mình, thử hỏi có mấy người tiếp nhận? Không bị xem là biến thái thì tốt rồi, huống chi vẫn là một tên gay ôm tâm tư khác thường.

Nếu như bị cậu phát hiện mình thầm mến cậu, có thể hay không cậu sẽ cảm thấy buồn nôn, xem hắn như là loại vi khuẩn dị chủng, Bùi Thiên nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chính là vì đối phương không biết, cho nên mình còn có thể lặng lẽ mà thầm mến, chính bởi vì đối phương không biết mình, cho nên còn có chút tư cách yêu thích một cách không trọn vẹn, một khi đối phương biết sẽ buồn nôn mà khinh thường chính mình, Bùi Thiên cảm thấy mình đã đủ nhục nhã khổ sở rồi, không chịu được như vậy, hắn còn muốn được tiếp tục thích đối phương, quấn lấy đối phương.

Người si nói mộng mà thôi.(*chuyện hoang đường không thực hiện được)

Dù cho từ bỏ tôn nghiêm, Bùi Thiên cảm thấy mình không thể tiếp tục, trong lòng hắn, cậu giống như một người hoàn mỹ, có thể thầm mến đã là vô cùng may mắn, còn muốn cùng một chỗ với cậu căn bản là vượt ngoài giới hạn!

Nói cho cùng cũng là do tự ti mà thôi.

Có trời mới biết khi trông thấy cậu được nữ sinh tỏ tình thì trong tim Bùi Thiên thấy rất khó chịu, cô bé kia lại dễ thương như vậy, ăn nói nhỏ nhẹ, bởi vì tỏ tình mà trên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, như vậy làm sao mà cậu ấy không chấp nhận cho được?

Không biết vì sao lúc đó trong mắt Bùi Thiên đầy là lửa giận, mắt đầy tơ máu, nếu không còn lại một chút lý trí còn sót lại, hắn cảm thấy thiếu chút nữa đã muốn đi lên đá văng cô bé kia tiếp theo lôi cậu đi mà nhốt lại, chỉ có mình mới có thể có được cậu!

Nhưng mà ý niệm đó chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi, xuất hiện vài giây thì Bùi Thiên liền héo, xông lên thì có tư cách gì mà nói chuyện, chẳng qua là càng thêm chê cười mà thôi.

Bùi Thiên ngiêm mặt, chẳng có mục đích mà lắc lư trong sân trường, cuối cùng ngừng trước cao ốc hành chính, nhìn qua cao ốc cao ngất, mồ hôi trên trán từng giọt lăn xuống, suy nghĩ một chút, Bùi Thiên quyết định đi vào hưởng chút khí lạnh.

Mà muốn thò tay kéo ra cửa thủy tinh màu xanh lá, thì lại người bên trong đẩy ra.

Giấc ngủ này thật tốt! Kỳ Vũ hài lòng mà híp mắt ngáp một cái, thò tay đẩy cái cửa màu xanh ra lại trông thấy Bùi Thiên mặt không biểu tình đối mặt với cậu.

Kỳ Vũ: “…”

Bùi Thiên: “…”

Kỳ Vũ lập tức gật đầu vượt qua Bùi Thiên, nhưng thoáng qua một cái Kỳ Vũ vẫn không nhịn được mà quay về phía Bùi Thiên, lưng Bùi Thiên rất thẳng, Kỳ Vũ biết rõ vì hắn không còng lưng nên cũng cố gắng khiến cho mình không bị còng lưng, vừa mới bắt đầu còn có chút không quen, nhưng sau khi đã thành thói quen, cuối cùng có khi lưng còng rồi lại cảm thấy không được tự nhiên.

Thói quen thật là đáng sợ.

Kỳ Vũ chậm rãi quay đầu lại, tay phải xoa xoa lồng ngực của mình, hơi thở dài.

Yêu thích cùng thói quen thì cái nào đáng sợ hơn?

Cái nào cũng đáng sợ, vì yêu thích nên thành thói quen, trước mặt thì vừa yêu vừa quen, thế nào mà không đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.