Sáng hôm sau, đúng 6 giờ sáng đồng hồ sinh học đánh thức cậu dậy, cậu uể oãi vươn vai thức dậy rồi bước vào nhà vệ sinh, 20 phút sau cậu bước ra khỏi nhà tắm với tình trạng khăn tắm quấn quanh eo còn phần trên thì cởi trần. Cậu không có thói quen mang đồ vào nhà tắm và vì phòng không có ai nên khỏi phải lo!!! Bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ đồ học sinh trường cậu đang theo học được chính tay cậu ủi thẳng tấp. Với thấy đôi giày thường mang rồi đeo ba lô xuống lầu. Xuống đến nhà, nhà trống trơn... phòng khách và phòng ăn không có một bóng người. À thì nhà này ngoài cậu với Tử Doanh thì những người còn lại trong gia đình không ai có thói quen thức dậy sớm, vào đến nhà bếp thì thấy vú nuôi đang làm bữa sáng, cậu vui vẻ bắt chuyện.
“Hôm nay vú dậy sớm quá.”
Vú nuôi đang nấu ăn nghe tiếng cậu thì thoáng giật mình quay sang
“ Ôi, vú quen rồi, với lại đó giờ quen dậy sớm rồi, bây giờ có ngủ thêm chút nữa cũng không được.”
“ Vậy vú cần có con giúp gì không ạ??”
“Không cần đâu con, vú nấu sắp xong rồi, con ra bàn ngồi chờ đi.”
“ VÚ! Sao vậy được, con muốn giúp vú mà!!” Cậu mè nheo
“Thôi được rồi, đi xếp ly ra bàn đi, bé Doanh đi mua sữa rồi, lát em mua về thì con rót ra nhé.”
“Dạ!” Cậu vui vẻ đi lấy ly
Trong khi chờ Tử Doanh mua sữa về thì cậu cũng giúp vú nuôi bày đồ ăn ra bàn, lát sau thì Tử Doanh cũng mang 2 hộp sữa về.
“Sao anh thức sớm thế?”
“Anh quen dậy sớm rồi” Cậu cười nói
Cô bé cũng nở một nụ cười tươi rồi cất 1 hộp sữa vào tủ lạnh
“Để anh rót sữa giúp em nhé”
“Dạ?? Dạ vâng.”
Rồi cậu cầm lấy hộp sữa rót ra 6 ly cái để trên bàn đã được bày ra, đang rót thì bỗng có một tiếng hét lên khiến cho mọi người giật mình
“AAAAAAAAAAAA!! TAO QUÊN ÔN BÀI RỒIIIIIIIIIIIII!!!”
“Lý ơi mày điên rồi, mới sáng sớm hét cái qq gì vậy?” Tử Doanh ngước lên hét lại
“DOANH ƠI TAO QUÊN ÔN BÀI RỒI, TỒI TỆ VÃI”
“Hôm qua tao kêu mày ôn bài mà mày có nghe đâu.” Cô bé bất lực trả lời
“ KÌ ƠI CỨU TAOOOOOOOOOOOOO!!! TAO KHÔNG MUỐN BỊ DƯỚI TRUNG BÌNH “
“Ai rảnh.”
Thêm một giọng nam đáp lại
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Im đi ồn quá nha!!!!”
Rồi một bóng người lao xuống cầu thang, người đó lao đến bàn ăn khóc lóc
“Doanh ơi cứu tao!”
Người vừa lao xuống đó là Hàn Thập Lý, bạn thân của Tử Doanh, cậu đang ăn nhờ ở đậu vì có mâu thuẫn với người chị. Cậu ta vừa khóc vừa ăn vạ, rồi lại có thêm một người đi xuống
“Mới sáng mà um trời, mày bớt khùng lại đi em, làm gì mà cuống.”
“Bộ anh có bí quyết gì hả anh Duy?” Thập Lí tò mò hỏi
“Không em à,muốn điểm cao không học bài thì chỉ có nước chơi phao thôi, còn nếu em là người thật thà thì cứ việc nộp giấy trắng.” Anh cả nhà họ Trịnh- Trịnh Thanh Duy lắc đầu
Thập Lý lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, giọng nam lúc nãy đứng kế lại vang lên an ủi
“Không sao đâu bạn yêu, mày không qua kì này thì còn kì khác gỡ lại mà, nốt lần này thôi.” Cậu cả được ba mẹ gửi nhờ vì làm ăn xa ở nước ngoài Trương Vĩnh Kỳ vỗ vai
“Mệch mõi quá đi” Thập Lý tuyệt vọng ngồi vào bàn ăn
“ Ba cái con điểm cỏn con kia thì có sao, nếu muốn điểm cao thì cho tao biết tên của bà cô hôm nay mày có môn kiểm tra.”
Hắn từ tốn ngồi xuống chỗ kế cậu
“Ơ..à ok, cô Đào dạy môn Lí “
“Rồi ăn sáng lẹ đi rồi đi học.” hắn gật đầu tỏ vẻ đã ổn rồi ăn sáng đi em
“Ôi lạy chúa con qua được kiếp nạn này.”
Cậu rùng mình khi thấy hắn ngồi xuống, bỗng hôm nay lại lên cơn ngồi cạnh mình, rồi lại liên tục thả pheramone, mùi pheramone khiến cậu khó chịu. Cậu cố gắng gồng lên được đến giữa bữa ăn, đến lúc không thể chịu nổi nữa, cậu che mũi khoác áo xách balo lên chạy ra cửa.
“Thưa anh hai em đi học ạ!”
“Ơ.. Bảo Thiên, em còn chưa ăn xong mà.”
“Dạ em no rồi ạ”
Cậu vộ đóng cửa rồi chạy thục mạng, bàn ăn ở nhà còn đang hoang mang
“Ủa thằng bé bị gì vậy?”
“Đang ăn tự nhiên ảnh bỏ đi.” Tử Doanh lắc đầu
“Có chuyện gì vậy?” Thập Lý tỏ vẻ khó hiểu
“Không hiểu gì đang diễn ra.” Vĩnh Kỳ nói
[RẦM]
Khi mọi người còn đang hoang mang thì bỗng hắn đập bàn đứng dậy
“Ăn xong rồi, thưa anh hai em đi học.”
“Ừ đi đi em.” Thanh Duy ngu ngơ gật đầu
Sau Khi hắn đã khuất bóng sau cửa, anh mới phán một câu
“Hai đứa này hôm nay bị gì vậy trời.”
Chưa kịp hoàn hồn bị cú đập bàn muốn sập trời vì thằng em trai ngoan thì bây giờ anh lại đupwjc một phen lủng màn nhĩ vì tiếng hét chói tai của em gái
“Á Á Á Á Á Á Á!!!!! SẮP TRỄ HỌC RỒI!”
“CÁI ĐM ĂN NHANH LÊN ĐỪNG CÓ CÀ RỀ NỮA THẰNG NÀY” Vĩnh Kỳ tức giận vỗ vào đầu Thập Lý
“ÔI TRỜI ƠI.” Thanh Duy than thở
Buổi sáng của Trịnh gia trở nên lộn xộn hơn bao giờ hết.