Hôm qua vì có Thiên Phong phá đám mà Dật Thương không trói Nghiên Mịch đem về nhà được khiến cô vui vẻ về nhà mình ngủ yên, tâm tình anh do đó không tốt cả đêm chẳng thèm động vào tài liệu Phó Tổng mới, nên hôm nay Dật Thương dậy rất sớm, anh quyết định tới văn phòng Nghiên Mịch hỏi thăm cô, tiện thể có cuộc họp giao lưu Phó Tổng mới anh phải chuẩn bị chào hỏi.
Dật Thương kéo cánh cửa phòng đi vào, anh đảo mắt quanh căn phòng không thấy hình bóng Nghiên Mịch, liền đóng cửa trở ra ngoài, tâm trạng không tốt quay về phòng Tổng Giám Đốc. Vốn tính nhìn cô một lát tiếp động lực, nhưng cô chưa tới công ty, thật tức chết. Dật Thương rời khỏi thang máy bước lên lầu 5. Thấy Dật Thương, Dương Phi liền hỏi: Hàn tổng, hôm nay có cuộc họp giao lưu Phó tổng, anh đã xem tài liệu về phó tổng mới chưa?
Dật Thương lắc đầu, cất giọng vô cảm: Tôi chưa xem, lát nữa gặp mặt rồi tính. Nhiều chuyện. Anh đóng phòng cái rầm, làm Dương Phi hoảng hồn.
Dương Phi chợt có câu hỏi, sao Tổng Giám Đốc giống đang tới tháng thế nhỉ? Rồi cậu xua tay lẩm bẩm: Mình điên rồi, giám đốc là đàn ông mà. Thực may mắn câu nói này chưa bị tổng giám đốc nghe được.
***
Bước vào phòng hội nghị, Dật Thương mang sắc thái u tối ngồi xuống ghế Tổng Giám Đốc, anh vứt cuốn tài liệu lên bàn dựa lưng ra sau, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Nghiên Mịch, anh nắm chặt tay thành nắm đấm. Mẹ nó chứ, tôi ngày càng nghĩ về em nhiều hơn.
Trợ lý Dương Phi đứng cạnh Dật Thương, Dật Thương bình tâm nhìn một lượt những khuôn mặt bên dưới. Cuộc họp này là để giới thiệu Phó Tổng được ba anh cử đến cùng anh quản lý công ty, anh rất hy vọng sẽ có một người đồng nghiệp tốt.
Bỗng, phía cửa sau phòng hội nghị bật mở, một người đàn ông mặc vest trắng đối lập với vest đen Dật Thương đang mặc tiến tới hàng ghế đối diện anh, người đàn ông ngồi xuống, mỉm cười nhìn anh: Xin chào, Hàn tổng.
Dật Thương ngẩng mặt lên, chợt biến sắc, nói nhỏ: Triệu Thiên Phong... mẹ kiếp, cậu ta là phó tổng mới ư? Đúng rồi, giờ Dật Thương mới nghĩ lại, nói thấu tình đạt lý thì tập đoàn Thiên Dật là của ba anh cùng ba Thiên Phong gây dựng, ba anh nhất định đã suy nghĩ tới việc này, ngoài Thiên Phong không ai có khả năng quản lý. Chết tiệt, nếu sớm biết là hắn, anh đã không phê duyệt tờ đơn đó. Nghĩ lại thì, Dật Thương hối hận vô bờ. Chuyện cũng đã lỡ, ý của ba anh đã quyết, điều này anh cũng không trái lại được, xem như anh tốt bụng không chấp chuyện này.
Dật Thương nhoẻn miệng thân thiện nói: Ừm. Sau đó anh đứng dậy, nói lớn với tất cả khi đã thấy đồng hồ điểm đúng giờ họp, giọng Dật Thương đều đặn: Hôm nay tôi muốn giới thiệu tới tất cả các quản lý ở đây - phó tổng mới đến - Triệu Thiên Phong. Dật Thương đảo mắt qua Thiên Phong, hắn đã hiểu ý anh, liền đứng dậy.
Thiên Phong ôn nhu nói: Xin chào tất cả mọi người, tôi là Triệu Thiên Phong, được Chủ tịch cử đến đảm nhiệm chức Phó tổng, tôi đã học 2 năm kinh doanh giải trí bên Mỹ, nên rất vui khi được ứng dụng thực tế trên công ty Lãm Dật đầy tiếng tăm này. Ánh nhìn Thiên Phong thẳng thắn hướng tới Dật Thương, anh vô cùng tức giận lảng tránh.
Thiên Phong rõ ràng muốn chọc giận Dật Thương, bạn tốt sống bên nhau từ nhỏ, bây giờ lại vì một cô gái mà có vết rạn nứt. Dật Thương thừa biết Thiên Phong không có hứng với chức phó tổng này, mục đích là Nghiên Mịch. Lần này, có lẽ Dật Thương phải chú tâm đến cô một chút rồi.
***
Xin chào phó tổng. Trên đại sảnh từng nhân viên đi qua đi lại cúi đầu, bọn họ sơ qua đã biết Thiên Phong là Phó Tổng mới, Thiên Phong nở nụ cười vui vẻ đáp lại: Ừm. Rồi hắn đi tiếp. Những người mới nhận chức sẽ rất thích thú tới xem phòng làm việc của mình như thế nào, và đắc ý, nhưng Thiên Phong - mục đích của hắn bây giờ không phải văn phòng Phó Tổng, mà là nơi khác.
Nghiên Mịch lúc này đã đến công ty, cô ngồi trong văn phòng đang tự luyện tập thanh nhạc, gần đây xảy ra chuyện cô đã lơ là chuyện hát, phải cố gắng chỉnh sửa giọng lại. Thiên Phong bên ngoài gõ cửa, Nghiên Mịch chưa kịp trả lời hắn đã vào trong.
Thiên Phong cười tươi: Tiểu Mịch. Đang luyện thanh sao?
Nghiên Mịch đang cầm cây đàn guitar hát thì dừng lại, cô ngước mắt liền ngạc nhiên: Thiên Phong... sao anh lại ở đây? Cô đặt cây đàn xuống cạnh đó, tới gần hắn.
Thiên Phong vỗ nhẹ đầu Nghiên Mịch: Ngố thật, anh làm ở đây. Hắn tự tiện ngồi xuống ghế salon đối diện, dựa lưng lui sau, cảm thấy ở đây rất thoải mái.
Nghiên Mịch cũng ngồi xuống, cô rót một ly trà ra, chớp chớp mắt: Anh làm gì ở đây? Không lẽ là diễn viên... hay... Cô nghĩ tới chuyện phó tổng mới, cũng biết rõ về gia cảnh của Thiên Phong và Dật Thương, cô nhướn mi: Không lẽ, anh...
Thiên Phong gật đầu, vẫn giữ nụ cười soái ca: Đúng vậy, phó tổng là anh.
***
Dương Phi kéo cửa đi vào đã thấy Dật Thương đập mạnh bàn, cậu đang run rẩy cầm trong tay cuốn tài liệu liền nhìn Dật Thương, cậu lại lắp bắp không dám xem sắc mặt của anh: Hàn tổng... anh...
Dật Thương nhìn Dương Phi, thở mạnh: Tại sao cậu không nói với sớm với tôi chuyện Phó Tổng là Thiên Phong? Dật Thương vô cùng ghét điều này.
Dương Phi lắc đầu: Tôi... tôi cũng không biết Thiên Phong là ai, tổng giám đốc... tôi cứ nghĩ anh sẽ không để tâm... vì hôm đó... Có cảm giác sắp tè ra quần rồi.
Dật Thương nhắm tịt mắt, anh đưa tay bóp bóp huyệt thái dương: Được rồi, không trách cậu. Có chuyện gì lại vào phòng tôi? Anh mở đôi mi hướng qua cuốn tài liệu, chắc là có việc.
Dương Phi ậm ừ: Dạ tổng giám đốc... đạo diễn Lưu mời anh cùng phó tổng qua nói về chuyện phân vai... Ưm... phó tổng đã qua trước đợi anh. Nói xong câu này mà nhẹ nhõm, cậu thở dài một cái, thật may mắn Dật Thương chưa ăn tươi nuốt sống cậu.
Dật Thương lạnh lùng đáp: Ừ. anh đứng dậy khoác áo vào quay người đi tới trường quay. Ông đây muốn xem cậu sẽ chọn diễn viên tốt như thế nào, Triệu Thiên Phong.