Sau khi Dật Thương đi ra ngoài vài phút, Nghiên Mịch vẫn chưa lấy lại tinh thần ngồi trên giường với đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Bỗng, tiếng gõ cửa phát ra nhẹ nhàng, khiến Nghiên Mịch thoát ra khỏi sự mơ hồ hiện tại, Nghiên Mịch xoay mặt hướng ra phía cửa, cất giọng yếu ớt: Là ai vậy?
Nghiên Mịch kiên nhẫn chờ hồi đáp, một giọng nam lớn tuổi vọng lại, có vẻ là người này hơn 40 rồi, ông ta trả lời: Tôi là bác sĩ được thiếu gia kêu đến khám cho cô, Phương tiểu thư.
Nghiên Mịch trầm ngâm một lát, dù sao bản thân cô lúc này cũng mệt rồi, cần phải lo cho sức khỏe của bản thân thì mới có thể tiếp tục chống chọi với khó khăn. Cô mở miệng: Cửa không khóa. Ông vào đi.
Vâng, Phương tiểu thư. Ông bác sĩ đáp cô rồi mở cửa, tay xách hộp thuốc vào đặt cạnh đó, bắt đầu khám cho cô.
Nghiên Mịch ngồi im để ông bác sĩ đo nhịp tim, sau đó cô bình thản nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Bây giờ không có một gợn mây nào, cô lại quay qua khi nghe tiếng ông bác sĩ nói: Phương tiểu thư, cô không có gì nghiêm trọng, đừng lo. Dạo này có vẻ cô đã mệt mỏi nhiều nên khi bị kích động dẫn tới thiếu cân bằng, nên mới ngất đi.
Ông bác sĩ lôi ra một đống thuốc bổ, và thêm vài lọ thuốc an thần cho cô rồi mỉm cười: Đây là thuốc tôi đã kê. Phương tiểu thư, cô uống đầy đủ sẽ nhanh khỏe lại. Hiện tại đừng nên hoạt động nhiều.
Nghiên Mịch nghe hết lời ông bác sĩ nói liền gật đầu, cô nở một nụ cười hiếm lấy giữa lúc mệt mỏi này: Cảm ơn ông. Vất vả rồi. Cô lại nhìn sang đống thuốc, chợt cảm thấy sợ hãi, cô phải dùng nhiều thuốc như vậy... lại bảo không nghiêm trọng.
Ông bác sĩ đi ra, cánh cửa vừa đóng lại thì lại bị mở ra, Dật Thương sau khi gọi điện cho vài người đi sắp xếp chuyện đạo nhạc của Nghiên Mịch dính phải, anh vẫn ''mặt dày'' đi vào phòng thăm cô, còn tốt bụng cầm theo một khay thức ăn nóng hổi đặt trên giường, anh mỉm cười, gắp thức ăn đưa trước miệng Nghiên Mịch: Em ăn đi, rồi uống thuốc. Như vậy mới nhanh khỏe.
Nghiên Mịch nhìn Dật Thương liền thấy chán chường, cô lắc đầu: Tôi không phải em bé. Không cần anh bón cho tôi ăn. Cô đang nói một câu dối lòng.
Dật Thương mặc kệ lời nói vô tình của cô làm tổn thương, anh đưa cái thìa nhỏ tới trước mặt Nghiên Mịch, nhíu nhíu mày: Mau há miệng nào.
Nghiên Mịch trong lòng vô cùng buồn cười, nhưng lại không cười nổi, cô miễn cưỡng mở miệng cho anh đút vào. Lúc này cô thực sự thấy rất hạnh phúc. Lúc trước, anh cũng từng bón cho cô ăn thế này khi cô bị bệnh.
Dật Thương xoa xoa má của Nghiên Mịch, anh hỏi cô với tâm tình vui vẻ: Có ngon không? Là món mà em thích, tôi vẫn còn nhớ em bảo em thích món này. Dật Thương chưa khi nào quên những gì cô thích, một năm qua anh luôn nhớ về cô, không ngừng nhớ nhung.
Nghiên Mịch cúi mặt, tự hỏi tại sao người đàn ông này lại cố chấp như vậy. Cô nhất quyết không quay lại với anh ta, đàn ông có một lần phản bội, sẽ có lần thứ hai.
***
Sau khi cho Nghiên Mịch ăn xong, Dật Thương gọi quản gia lên dọn những thứ còn lại xuống. Một lát căn phòng lại trở nên gọn gàng sạch sẽ, Nghiên Mịch cố ý lơ đi ánh mắt của Dật Thương nhìn mình. Lúc này, trời đột nhiên lất phất mưa bay, hạt mưa hòa trong cơn gió thổi nhẹ rơi xuống mặt đất, từng giọt nhỏ li ti mang đến mùi hương dịu nhẹ của đất trời. Cơn mưa bình yên như thế nhưng Nghiên Mịch lại cảm thấy như có chuyện gì xấu sắp xảy đến.
Dật Thương nghe thấy tiếng chuông điện thoại, dường như anh cũng biết ánh mắt của cô đang hướng về chiếc điện thoại màu đen của cô, thực khó chịu, anh cau mày đi tới phía tủ lấy chiếc máy kia, Dật Thương đưa cho Nghiên Mịch và bảo: Điện thoại của em.
Nghiên Mịch nhìn thấy liền đón lấy và trượt nhẹ màn hình, trên đó là cuộc gọi của Quản lý công ty cô làm, Nghiên Mịch trả lời: Tôi đây, quản lý Minh.
Bên đầu dây có vẻ ái ngại, một vài giây sau người đàn ông kia tiếp lời cô: Nghiên Mịch, anh vừa nhận được thông báo của cấp trên...
Nghiên Mịch nhắm nghiền mắt thở dài, cô hỏi: Có gì sao?
Quản lý Minh vẫn còn chút gì đó khó nói. Nhưng rồi anh mở miệng: Về chuyện đạo nhạc của em... Cấp trên bảo anh hủy hợp đồng làm việc với em... Việc này... đã làm công ty tổn thất rất nhiều tiền mặt... Họ bảo... ừm... sẽ đền bù tiền hợp đồng cho em...
Nghiên Mịch đang rất mệt mỏi, nghe mơ màng câu nói hủy hợp đồng với cô, liền có gì đó hụt hẫng. Nghiên Mịch thở dài một tiếng rồi: Ừm. Sau đó cô cúp máy.
Dật Thương quan sát hết mọi hành động dù là nhỏ nhặt nhất của Nghiên Mịch, anh lo lắng, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô: Nghiên Mịch, có chuyện rồi sao?
Nghiên Mịch im lặng, cô không đáp lời anh.
Dật Thương vô cùng lo cho cô, anh hỏi lại lần nữa: Bên công ty em có chuyện sao?
Nghiên Mịch nở một nụ cười tự giễu mình, cô gật nhẹ đầu như là chấp nhận chuyện này, mọi thứ của cô trong chớp mắt đã bị cô ta - Thừa Yên phá hoại. Nghiên Mịch nhìn anh, nói nhỏ: Công ty hủy hợp đồng thu âm với tôi...
Dật Thương như nghe một câu nói gì đó rất đau lòng, anh nắm chặt tay mình cố không giận dữ, Dật Thương nhìn Nghiên Mịch, anh biết cô đang rất sợ và hoang mang, Dật Thương ôm lấy Nghiên Mịch: Đừng buồn... Tôi đã sắp xếp rồi... Dật Thương buông cô ra rồi nhìn sâu vào mắt Nghiên Mịch nói tiếp: Em đừng lo. Tôi biết em thích hát. Nếu không ký hợp đồng với bên đó. Được, tôi nuôi em.
Nghiên Mịch nhíu mi, lòng cô hiện tại vô cùng rối rắm. Nghiên Mịch không tin tưởng anh, cô từ chối: Tôi không muốn ăn bám anh.
Dật Thương nhẹ cầm lấy tay cô, xoa xoa mái tóc Nghiên Mịch: Em quên rồi sao, tôi đã nói sẽ cho em hạnh phúc. Dật Thương trầm ngâm một lát, anh gọi điện cho ai đó, rồi nói: Thư ký Trần, phiền cô chuẩn bị cho tôi một hợp đồng thu âm, có đóng dấu của tôi.
Sau đó anh bá đạo dập máy, Nghiên Mịch không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô tò mò: Anh nói gì vậy? Không lẽ anh chuyển qua làm giải trí rồi?
Dật Thương phản ứng nhanh chóng, nói tiếp: Em thực không biết? Tôi ít ra là Tổng Giám Đốc của công ty giải trí có thương hiệu nhất nước, chỉ cần nói một là một, hai là hai. Em yên tâm, chỉ cần em bên tôi, em sẽ có mọi thứ.
Nghiên Mịch sững sờ, không ngờ người đàn ông lúc trước mà cô quen bây giờ lại có quyền lực như thế. Sau một năm anh đã trưởng thành nhiều rồi. Nghiên Mịch cúi mặt xuống, cô không biết nói gì để cảm ơn anh. Bây giờ cô không thể từ chối hợp đồng này, bởi vì Nghiên Mịch rất yêu thích ca hát, cô bắt buộc phải trở thành một ca sĩ... Cô nhất định lấy lại danh tiếng của mình.