Hôm sau Nghiên Mịch chính thức đóng phim, cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị trang điểm, ăn mặc đẹp một chút rồi bịt mặt cẩn thận tránh bị nhận ra, có vẻ trời trong xanh nên cô nổi hứng một chút, bình thản đi chuyến xe buýt đầu ngày tới công ty. Nghiên Mịch quan sát mọi thứ diễn ra, cô chợt nhớ bây giờ đã tháng 8 rồi, cái thu se lạnh đã ùa về. Thời tiết dìu dịu như tơ chăng. Hai bên đường mọi thứ vẫn tấp nập vội vã như vậy.
Tháng 8, Nghiên Mịch nhớ ra ngày 20 tháng 7 là sinh nhật của Dật Thương, cô vẫn còn đọng lại ký ức 1 năm trước cô cùng Dật Thương đi chơi qua hết ngày đó, hẳn là sinh nhật thứ 26 của anh rất cô đơn. Tiếc rằng bây giờ mọi thứ đã khác đi. Nghiên Mịch đeo chiếc phone nhỏ vào tai, bật một bài hát buồn lắng nghe. Rồi cô dần chìm vào mơ hồ, Nghiên Mịch nhắm mắt cảm nhận những nốt nhạc êm dịu, cô không muốn nhắc tới Dật Thương nữa, đã qua rồi...
Vài phút trôi qua, Nghiên Mịch đứng trước công ty Lãm Dật. Cô tháo bịt mặt thật cẩn thận tránh làm nhòe lớp trang điểm, nở nụ cười thật tươi tự tiếp thêm động lực, tiến vào bên trong đại sảnh, men theo lối nhỏ tới trường quay.
Trường quay hiện tại khá đông người, Nghiên Mịch nghe rõ tiếng đạo diễn Lưu đang hướng dẫn cho các diễn viên phụ, cô nhanh chóng đến bên ông, mỉm cười: Đạo diễn Lưu, tôi đến rồi.
Đạo diễn Lưu quay sang, một sự phấn khởi trào đến trong lòng: Cô Mịch, hôm nay chúng ta sẽ quay tại đây, phông nền sẽ là một căn phòng. Phần kịch bản cô đã xem trước chưa? Ông ta hơi tò mò.
Những người xung quanh thấy đạo diễn Lưu nói chuyện với cô, liền xoay lưng đi vào phòng chuẩn bị cho thư ký trang điểm, học thuộc kịch bản.
Nghiên Mịch lôi tập giấy từ trong túi ra, gật đầu: Cái này tôi đã đọc qua hết rồi, vậy cảnh đầu tiên tôi sẽ diễn cùng ai?
Đạo diễn Lưu ra hiệu, một chàng trai cao ráo bước tới chỗ Nghiên Mịch, ông cất lời: Đây là Diệc Khải, là diễn viên mà Hàn tổng đích thân đề cử, trong cảnh này Diệc Khải sẽ đóng vai bạn thân của cô.
Nghiên Mịch gật gù, Diệc Khải đưa tay ra có ý bắt lấy tay cô: Hy vọng hợp tác tốt, Nghiên Mịch.
Nghiên Mịch cũng cười, đáp lại lòng thành: Được, nhờ anh chỉ giáo. Cũng là lần đầu tôi đóng phim... có hơi... Cô bối rối.
Diệc Khải lắc nhẹ cái đầu: Tôi sẽ tận tâm chỉ cho cô.
Nghiên Mịch tròn xoe mắt, quả thực người đàn ông này rất tốt bụng.
***
Cắt. Tốt lắm. Nghiên Mịch vừa diễn một đoạn, đạo diễn Lưu đã dừng quay, ông đi tới bên cạnh Nghiên Mịch, đồng thời vỗ vai Diệc Khải: Hai người làm rất tốt, bây giờ nghỉ ngơi chút đi, lát còn quay thêm một cảnh.
Nghiên Mịch trả lời: Vâng đạo diễn. Rồi cô lại gần ghế ngồi, cầm chai nước uống một ngụm.
Diệc Khải cũng đi theo ngồi đối diện Nghiên Mịch, anh cười: Vừa nãy có đoạn tôi động vào vai cô, cô có khó chịu không?
Nghiên Mịch nhướn mày: Tôi thấy động chạm bạn bè là bình thường. Anh nghĩ nhiều rồi.
Diệc Khải dựa lưng vào sofa, tay anh cầm cuốn kịch bản liếc qua: Vậy cảnh sau tiếp tục cố gắng, được chứ.
Nghiên Mịch định đáp lời, thì một giọng nói thùy mị chen ngang: Xin chào, cô Phương.
Nghiên Mịch đảo mắt qua bên kia thì thấy Alisa Hạ đang đi đến, cô ta tùy ý ngồi cạnh Nghiên Mịch khiến cô hơi khó chịu. Diệc Khải nhìn hai người rồi nói: Tôi đi chuẩn bị đây. Hai cô gái xinh đẹp nói chuyện vui vẻ. Diệc Khải quay về phòng.
Diệc Khải khuất tầm mắt rồi, Alisa mới đưa tay khách sáo, cô ta lại cười: Hôm qua đã gặp một lần, bây giờ chính thức làm quen với cô. Sau này cùng nhau diễn tốt nhé.
Nghiên Mịch miễn cưỡng bắt tay: Ừm... tôi hy vọng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Alisa lật tờ kịch bản phía sau, mắt lóe lên: Ah, Mịch, ngày mai đến cảnh tôi với cô này. Thật hay quá. Cô ta làm bộ vui vẻ.
Nghiên Mịch đưa cô ta chai nước chưa mở: Vậy hy vọng cô sẽ giúp đỡ tôi. Tôi mời cô chai nước này. Nghiên Mịch muốn hai bên hòa bình.
Alisa vô tư cầm lấy, nhưng sau đó đẩy chai nước lại phía cô: Cô mở giúp tôi được không? Tay tôi đang bị thương.
Nghiên Mịch cảm thấy cô ta có tính tiểu thư thật cao, nhưng cô không muốn so, tay thuận tiện mở nắp chai, đưa cô ta: Đây này.
Alisa giơ tay tới trước, Nghiên Mịch biết ý liền đặt vào lòng bàn tay Alisa, buông chai nước ra thì đã làm chai nước đổ xuống váy, có lẽ Alisa chưa cầm chắc nó, cô ta toáng lên, bối rối: Ah, Mịch tôi xin lỗi, làm ướt váy cô rồi...
Nghiên Mịch nhận được cái khăn lau của Alisa, cô ta lúng túng: Làm sao đây... cô phải diễn phim rồi, trang phục ướt như thế... Tất cả là do tôi mà, do tôi hết.
Nghiên Mịch lắc đầu, đẩy nhẹ cái tay của Alisa, có một chút lạnh giọng: Không phải do cô, đừng tự trách như thế. Tôi đi sấy khô sẽ không có vấn đề nữa. Cô vốn muốn nói sẽ thay bộ khác, nhưng cảnh đầu quay cô mặc bộ này, sẽ có sự chênh lệch y phục, làm khán giả xem khó chịu, vậy nên sấy khô là tốt nhất.
Nghiên Mịch rời khỏi ghế ngồi, cô nói với đạo diễn Lưu: Tôi xin lỗi, đạo diễn, váy tôi bị ướt mất rồi, cho tôi vài phút làm khô.
Đạo diễn Lưu quan sát nãy giờ đã biết được, ông mỉm cười gật đầu: Vậy cô nhanh lên đấy, chúng tôi chờ cô.
Nghiên Mịch cảm ơn ông đạo diễn, cô quay gót tới phòng thay đồ tìm máy sấy.
Alisa Hạ bình tĩnh ngồi đằng kia, trên môi cô ta hiện lên một đường cong sắc xảo, lẩm bẩm: Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tôi sẽ cho cô biết ai mới là nữ hoàng, vai chính - tôi nhất định sẽ lấy lại.
Thực ra Alisa Hạ là con người thủ đoạn, cô ta tuy nói với Thiên Phong một đằng lại nghĩ một nẻo, lần này về nước không theo lời hắn là chia rẽ Nghiên Mịch với Dật Thương, mà là - tìm cách giành vị trí nữ chính của bộ phim nổi tiếng sắp được trình chiếu này.
Có lẽ, tháng ngày sau này của Nghiên Mịch, phải chịu khổ dài rồi?
***
Xin phép chèn tý lời tác giả: Dạo này tôi bận ôn + thi, để lên cấp 3 nữa, nên truyện sẽ không ra nhanh được, vẫn mong các bạn đóng góp ý kiến để tôi có thêm động lực cố gắng viết để Full. Truyện gồm 120 chương.