Nghiên Mịch không hiểu sao cũng ôm chặt lấy Dật Thương, cô cảm thấy rất đau đớn. Từ khi cô chọn con đường này, chuyện gì cũng không suôn sẽ, cô bất lực rồi. Bây giờ chỉ muốn ôm lấy ai đó và khóc. Cô cần một bờ vai. Cô cần sự bao bọc.
Dật Thương vỗ về: Ngoan nào. Điều này làm cho mọi người xung quanh nhận ra được, Dật Thương rất quan tâm tới Nghiên Mịch, quả nhiên sự nghi ngờ quan hệ giữa hai người không sai.
Thiên Phong thấy cảnh thân thiết giữa hai người, vô cùng đau lòng nhưng vội quên đi. Thiên Phong cất lời phá vỡ không khí im lặng: Thực ra hôm nay tôi và Hàn tổng tới là vì chuyện quan trọng, có người vừa báo cho bộ phận quản lý một thông tin.
Đạo diễn Lưu ngẩng mặt nhìn Thiên Phong: Phó tổng, có chuyện gì vậy? Mọi người cũng muốn biết.
Thiên Phong lật sổ ra, môi cười nhàn nhạt: Khiêm Tử và Hàm Vũ bị tai nạn do uống rượu khi lát xe, bây giờ còn đang nằm viện, có thể mấy tháng mới hồi phục được. Dù sao vẫn chưa lộ ra thông tin chính thức về diễn viên, cho nên việc thay đổi diễn viên mới sẽ không ảnh hưởng.
Đạo diễn Lưu trầm ngâm, lại nhìn hắn: Vậy Phó tổng, ai sẽ thay vai?
Thiên Phong bỗng hất mái tóc: Tôi sẽ là nam chính.
Cái gì? Phó tổng muốn làm nam chính? Mọi người xung quanh ồ lên xôn xao. Không ngờ chuyện này lại xảy ra. Dật Thương cũng nhướn mi, tên nhóc này bảo chỉ thông báo diễn viên, tại sao lại dành vai chính luôn rồi? Anh không cho phép hắn có cơ hội gần gũi Nghiên Mịch, chưa kể trong bộ phim này có cảnh hôn.
Đạo diễn Lưu vô cùng sốc: Cái này, phó tổng...
Dật Thương buông Nghiên Mịch ra, anh đứng dậy tranh lời Thiên Phong: Nam chính tôi sẽ làm, cậu chịu khó làm phụ đi, Phong. Anh cười rõ tươi. Muốn giành với ông đây, tự xem lại trình độ đi.
Trái đất dường như bị đảo ngược rồi. Hàn tổng và Phó tổng đang muốn giành vai trong bộ phim. Bọn họ thực không nghe nhầm.
Thiên Phong tái mặt: Dật Thương, cậu đừng có cái gì cũng giành với tôi, tôi đã nhường cậu một lần, cậu không giữ tốt thứ đó. Bây giờ tôi không nhường cậu nữa.
Mọi người không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
Dật Thương nắm chặt lấy tay Nghiên Mịch, không ngại ngần nói: Thiên Phong, cậu quên Nghiên Mịch từng chọn ai sao? Là cậu thua dưới tay tôi, tôi vô tình tuột mất, lần này tôi vẫn sẽ có được người con gái này! Câu nói của anh như một câu sét đánh ngang tai tất cả.
Ai nấy đều hiểu, thì ra Nghiên Mịch là người yêu cũ của Dật Thương, thì ra Hàn tổng và Phó tổng cùng yêu một cô gái. Mà đó lại là Nghiên Mịch.
Thiên Phong nhàm chán tiếp lời anh: Thương, tôi khuyên cậu dẹp bỏ thái độ kiêu ngạo đó. Cho dù công ty là của cậu, nhưng cũng là của tôi. Chỉ cần tôi thích, thì sẽ được.
Dật Thương cười mỉa mai: Phong, cậu ngày càng xem thường tôi rồi.
Đạo diễn Lưu hắng giọng, đưa tay ra ngăn cản: Hàn tổng, phó tổng, hai người chớ cãi nhau.
Dật Thương liếc qua ông ta, hừ lạnh: Đạo diễn, vậy ông nói xem, tôi hay cậu ta có khí chất làm nam chính hơn?
Nghiên Mịch cúi mặt, xấu hổ chết đi. Vì hai người này mà cô bị đem làm trò cười rồi. Trò chơi tình ái của bọn họ cô tưởng chỉ có ngoài đời, không ngờ đến cả trong phim.
Đạo diễn Lưu nhìn bộ dạng anh tuấn của Thiên Phong, rồi đảo mắt qua Dật Thương: Ừm, cái này thì Phó tổng...ừm...
Thiên Phong ánh lên sự phấn khởi, quả nhiên là mình thích hợp làm nam chính, haha.
Dật Thương cũng đen mặt đi rồi.
Đạo diễn Lưu thở dài nói tiếp câu: Phó tổng làm nam phụ vẫn hợp hơn.
Haha Dật Thương đắc chí. Anh nháy mắt nhìn Thiên Phong: Cậu thấy chưa?
Thiên Phong nắm chặt tay thành hình quả đấm, hắn rất tức tối: Được, xem như cậu lợi hại.
Alisa nãy giờ im bặt không dám nói gì, cô ta sợ nói một câu thì sẽ mất luôn vai phụ trong phim. Dật Thương đã để ý tới sự có mặt của cô ta, anh mỉm cười: Alisa, chắc cô đang lo lắng? Nếu cô ngoan ngoãn xin lỗi Nghiên Mịch, tôi sẽ để cô tiếp tục đóng vai phụ.
Alisa hối hận rồi, cô ta cúi gầm mặt: Tôi... Rồi cô quay sang Nghiên Mịch: Mịch, tôi xin lỗi cô, là tôi làm hại cô, xin cô tha lỗi cho tôi. Cô ta không đời nào cúi đầu dễ dàng như thế, nhưng vì vai diễn này sẽ làm nên tên tuổi của Alisa, cô ta - nhẫn nhục.
Nghiên Mịch lắc đầu: Tôi không sao, cô chỉ cần hòa đồng với mọi người là được Nghiên Mịch nở một nụ cười hiền hậu.
Dật Thương không nhỏ nhen, tự nghĩ chắc cô ta cũng bỏ đi suy nghĩ xấu với Nghiên Mịch rồi, anh gật: Được rồi, chuyện này tôi rộng lượng bỏ qua.
Alisa tức lắm, nhưng cố mở miệng đáp lại: Cảm ơn Hàn tổng...
Đạo diễn Lưu đưa cho Dật Thương và Thiên Phong hai cái kịch bản: Vậy, để đảm bảo mức tín nhiệm vai diễn, tôi với tư cách là đạo diễn, muốn hai người đọc và diễn thử một đoạn trước, để biết trình độ của hai người ra sao. Phó tổng, Hàn tổng, có đồng ý không?
Dật Thương giật lấy tờ kịch bản, lướt qua một lượt: Tôi chỉ sợ những người ở đây lác mắt mà khâm phục thôi. Tôi tài giỏi quá mà. Hình như anh lại lên cơn tự sướng.
Thiên Phong hừ một tiếng nhìn Dật Thương: Năm xưa tôi với cậu cùng thi một trường, tôi muốn xem cậu diễn thế nào đây.
Nghiên Mịch thực sự không hiểu sao hai người này có thể trở mặt thành thù như vậy. Rõ ràng những năm trước họ sống hòa thuận và rất tốt với nhau. Chẳng lẽ, sự hiện diện của cô làm cho bọn họ thay đổi tới vậy? Sức mạnh của đàn bà, thật khủng khiếp.
Đạo diễn Lưu cười: Vậy, hai người có 10 phút để nghiên cứu kịch bản.
Ừ Thiên Phong và Dật Thương đồng thanh, ánh mắt lại chí chóe nhìn nhau như hai đứa trẻ đang có hỗn chiến, anh bước về phía ghế uống ngụm nước, còn hắn thì cố tình ra xa để tránh cái mặt khó ưa của Dật Thương.
Mọi người đều tản đi làm việc của mình, chuẩn bị cho cảnh quay mới. Diệc Khải quan sát nãy giờ đã đủ mệt mỏi rồi, anh ta không ngờ Nghiên Mịch đích thực được Hàn tổng cưng sủng. Diệc Khải ơi Diệc Khải, mày nên dẹp cái thứ cảm xúc này.