Thiên Phong một thân cao ráo đứng trước mặt Nghiên Mịch, hắn nhìn về phía Thường Kiêu cất giọng: Lý Thường Kiêu, tiểu Mịch rốt cục đã làm gì, đến mức anh phải đem theo vũ khí đến ám sát?
Câu của Phong vừa thốt ra, Lý Thường Kiêu đã bật cười ha hả. Hắn day trán bễu cợt: Tôi vốn muốn bắt cô ta làm con tin, phục vụ cho kế hoạch của mình. Ngừng một lát, hắn ta trợn mắt: Không ngờ cậu đã cản trở rồi!
Nghiên Mịch cắn chặt môi, âm thầm nguyền rủa Thường Kiêu. Thiên Phong chăm chú vào Nghiên Mịch một khắc không rời, hắn sợ cô sẽ bị Thường Kiêu làm bị thương. Cô không muốn nể nang Thường Kiêu, khi tận mắt thấy hắn độc ác như vậy liền gằn lên: Lý Thường Kiêu, tôi không biết anh định làm gì tôi nhưng có thể từ từ nói chuyện. Tại sao nhất định phải dùng thủ đoạn bỉ ổi chứ!
Huh?
Bỉ ổi sao?
Lý Thường Kiêu từ từ tiến đến chỗ của Nghiên Mịch, Thiên Phong định kéo cô về phía mình thì chậm mất, Nghiên Mịch đã bị Thường Kiêu kéo mạnh về phía mình. Nghiên Mịch mất đà ngã vào lòng Thường Kiêu, hắn ta nhanh nhẹn kề dao vào cổ Nghiên Mịch, hất mặt bảo: Triệu Thiên Phong, lập tức gọi điện cho Dật Thương, làm theo yêu cầu của tôi rồi tôi sẽ tha cho cô ta.
Thiên Phong lạnh người trông theo dáng vẻ bất lực của Nghiên Mịch. Cô vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra.
Lý Thường Kiêu! Anh buông tôi ra! Mau buông ra! Nghiên Mịch cố gắng, cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của Thường Kiêu. Hắn ta đúng là ác quỷ! Điên thật rồi!
Thiên Phong trầm ngâm vài giây, liền lôi điện thoại từ trong túi ra: Được, tôi gọi. Chỉ cần anh đừng làm hại Nghiên Mịch.
Thế là đôi tay thanh thoát của Phong lưu loát nhập số, nhưng hắn đang gọi cầu cứu ở một nơi khác. Sau đó mới gọi cho Dật Thương. Bên kia tút tút vài giây, Dật Thương bắt máy: Thiên Phong, hôm nay sao có nhã hứng gọi cho tôi?
Thiên Phong mở loa ngoài lên, hắn nói nhỏ: Dật Thương, Nghiên Mịch đang ở trong tay của Lý Thường Kiêu. Hắn muốn nói chuyện với cậu.
Lý Thường Kiêu gật đầu vui vẻ trước sự ngoan ngoãn của Thiên Phong, hắn nói to: Hàn Dật Thương, ngay bây giờ cậu phải giúp tôi chuyển lô hàng ngàn tỷ sang Trung Quốc. Không biết cậu làm như thế nào, nếu không thì - Phương Nghiên Mịch, người phụ nữ xinh đẹp này sẽ là con mồi của tôi.
Cốc nước trên tay Dật Thương rơi xuống khi nghe thấy câu nói đó. Anh run giọng: Mày... Nghiên Mịch? Nghiên Mịch bị làm sao?
Mày nói thật? Mau thả Nghiên Mịch ra! Tao sẽ giết mày. Dật Thương như một con sư tử háu đói lâu ngày chưa được ăn. Cô là tính mạng, sự sống của anh.
Lý Thường Kiêu mỉm cười gian xảo: Thế nào? Không chịu sao?
Nghiên Mịch rất đau lòng, đột nhiên cô khó thở, cô nói nhỏ: Dật Thương, đừng đến...
Nghe tiếng của Nghiên Mịch, tim Dật Thương giống như bị con dao cứa qua. Cô đang ở đó, gặp nguy hiểm.
Mày đợi, tao sẽ đến đó. Dật Thương bóp chặt tay, vào định vị tìm vị trí của Thiên Phong, là nhà Nghiên Mịch, anh khoác vội chiếc áo đi xuống gara, phóng xe chạy trong đêm tối.
***
Nghiên Mịch, em... Thiên Phong liếc qua thấy khuôn mặt khổ sở của cô. Nghiên Mịch không biết tại sao lại thấy mơ hồ, mắt cô chớp chớp mệt mỏi. Hắn nheo mày, tâm trí vô cùng rối loạn. Nghiên Mịch đứng đó, hắn phải làm sao đây?
Lý Thường Kiêu không để tâm đến trạng thái của cô bây giờ, hắn nói với Thiên Phong: Triệu Thiên Phong, không ngờ cậu vì một cô gái mà yếu đuối thế này.
Mày... Thiên Phong nghiến răng, nhất định phải cứu Nghiên Mịch. Thiên Phong thà là người phải hy sinh còn hơn để cô gặp nguy hiểm.
Thiên Phong thật nhanh bước qua, túm lấy áo của Nghiên Mịch kéo cô về phía mình, không ngờ lưỡi dao của Thường Kiêu đã nhanh chóng lướt lại. Thiên Phong hoảng hốt ôm cô, quay lưng. Thao tác vô cùng nhanh gọn, Lý Thường Kiêu nhếch môi.
Rẹt!
Một lưỡi dao xoẹt ngang lưng Thiên Phong, máu tuôn ra từ từ, nhỏ từng giọt xuống nền đất.
Thiên Phong! Nghiên Mịch hét lên, cô ôm lấy người hắn đang ngã xuống.
Thiên Phong đang rất đau ở chỗ bị cứa nhưng hắn vẫn rất hạnh phúc. Hắn nắm lấy tay của Nghiên Mịch: Anh không sao, vết thương nhẹ thôi... em không bị gì là tốt rồi. Đều tại anh... anh đã nuôi ong tay áo để khiến em lâm vào... tình trạng này...
Bất ngờ, bên ngoài cảnh sát ập tới, Lý Thường Kiêu nhìn quanh lo sợ, đôi chân hắn rảo bước vội chạy đi, nhưng không kịp nữa. Tứ phương là xe cảnh sát. Hắn ta bất lực cúi xuống đất. Người hắn nghĩ đến là Thừa Yên...
Cảnh sát trưởng túm chặt tay của Thường Kiêu đeo chiếc còng bạc vào, nghiêm túc thông báo: Lý Thường Kiêu cậu đã bị bắt.
Còn phía Thiên Phong.
Nghiên Mịch rơi nước mắt, đây là lần thứ hai cô cảm thấy đau lòng như thế. Sau khi Dật Thương bỏ đi cô đã cảm thấy rất đau lòng rồi...
Thiên Phong... anh đừng có làm sao.
Tít tít tít!
Xe cứu thương đã tới.
Nghiên Mịch nhìn theo bóng hắn được đưa lên xe cứu thương, mắt cô bỗng mờ đi. Nghiên Mịch cảm thấy bản thân mình thật nhẹ. Cô ngất lịm đi trong nước mắt giàn dụa... Thiên Phong...
Ba... mẹ...
Tại sao...
Cô chìm vào mảng ký ức xa xưa.
Tại sao ai cũng vì cô mà bị thương?
Năm đó, năm cô 10 tuổi, ba mẹ đã chết trong tai nạn rồi... Tại sao... sự đau thương này lại tái diễn?
***
Lâu rồi không viết truyện, xin lỗi các đọc giả nhé. Tôi đang bận rộn và tâm trạng bất ổn nên khó mà viết cho văn phòng dài như trước được nữa. Nhưng tôi hứa sẽ hoàn thành tác phẩm nhanh nhất.