Tôi... tôi xin lỗi... tổng giám đốc. Dương Phi - chàng trợ lý điển trai lắp bắp, dựa vào tập tài liệu màu xanh trên tay thôi là có thể nhìn ra được cảm xúc hiện tại của cậu ta, cậu ta run tới mức cuốn tập cũng bị xao động.
Cậu theo tôi một năm, còn chưa hiểu tôi? Dật Thương cười lạnh buốt. Hàm ý trong câu nói này rất đơn giản: Phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi đấy.
Tôi... là tôi có vấn đề thần kinh... Tôi... đã làm anh khó chịu... Dương Phi lắc đầu, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Biết thì tốt, tôi còn định cho cậu rời khỏi công ty cơ. Dật Thương nhếch môi, anh có vẻ còn giận dỗi.
Nghiên Mịch quan sát nãy giờ thực sự cảm thấy sự hống hách của Dật Thương đã quá lắm rồi, cô nói một câu bào chữa cho anh chàng trợ lý: Dật Thương, anh quá đáng rồi, dù sao cậu ấy cũng là trợ lý của anh.
Dật Thương lúc này dường như nổi trận lôi đình, tên trợ lý to gan này dám phá hỏng giây phút ngọt ngào của anh mà Nghiên Mịch còn bao che cho cậu ta. Dật Thương nắm chặt tay cố nén giận. Không được, nếu anh làm vậy sẽ bị Nghiên Mịch ghét bỏ. Phải kìm chế! Kìm chế nào.
Anh nhìn khuôn mặt tỏ thái độ của Nghiên Mịch, cùng với sự sợ hãi của Dương Phi, hít một hơi sâu, điều chỉnh lại nhiệt độ cảm xúc, Dật Thương nhìn Dương Phi hỏi cậu: Được rồi, tìm tôi có việc gì?
Dương Phi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng đã qua khỏi rồi, còn tưởng bị tổng giám đốc đuổi việc chứ. Thế là cậu chậm rãi đi tới đặt một cuốn tài liệu màu xanh trên bàn của Dật Thương, nói nhỏ: Tổng giám đốc, đây là tài liệu về phó tổng mới mà chủ tịch cử đến, mong anh phê duyệt... Có vẻ cậu ta còn rất run.
Nghiên Mịch chăm chú nhìn Dật Thương, anh chụp nhanh lấy cuốn tài liệu rồi lật trang cuối, cầm bút ký xoẹt một cái dòng tên anh, xong, anh gấp sổ lại nhìn lên: Được chưa?
Dương Phi hơi nhướn mi: Tổng giám đốc, anh không xem người đó là ai sao...
Dật Thương xua xua tay: Người ba tôi cử đến chắc chắn có khả năng tốt, cậu đi ra ngoài. Rồi Dật Thương dời mắt qua chỗ Nghiên Mịch, vô tình thấy cô nhìn anh bằng con mắt kì thị.
Dương Phi cúi đầu chào anh đi ra ngoài, lúc này Dật Thương mới để tâm vào những kim số trên mặt đồng hồ: Tới giờ tan làm rồi. Chúng ta về nhà. Anh đăm chiêu vào Nghiên Mịch chờ câu trả lời.
Nghiên Mịch nhíu chặt mày: Anh làm ơn đừng có gì cũng chúng ta có được không? Sau đó cô đứng dậy, Nghiên Mịch hoàn toàn không ưa nổi cái bản mặt khó tính của anh nữa, cô xoay lưng định đi thì bị bàn tay to lớn của Dật Thương kéo lại, anh phẫn nộ: Em đi đâu?
Nghiên Mịch thờ ơ: Về nhà tôi. Làm sao? Liên quan chuyện cơm bữa của anh?
Dật Thương túm chặt tay cô, kéo đi: Đúng vậy, liên quan. Bây giờ em thuộc quyền sở hữu của Hàn Dật Thương này rồi. Em về nhà tôi, nấu tôi ăn. Nghiên Mịch nghe xong liền sốc nặng, sức của cô dù cố vùng vẫy cũng khó thoát được anh.
Cô chỉ biết âm thầm chửi rủa: Tên đàn ông này, thực quá vô liêm sỉ. Cô nhất quyết không thua anh.
***
Buổi trưa gần 11 giờ rất nóng nực, làm con người ta buồn bực, xung quanh yên tĩnh không có một tiếng còi xe nào, bởi căn biệt thự của Dật Thương ở cách ly với nhà dân cỡ 20m, cũng chả ai dám bén mảng lại gần. Nghiên Mịch bên trong đang cùng Dật Thương nấu ăn. Chuyện là Nghiên Mịch chưa khỏe hẳn, anh mới vì bị cô năn nỉ mà phụ giúp, chứ người như anh đâu có đụng vào nấu ăn, có biết qua lại không sành.
Nghiên Mịch nấu xong, Dật Thương đã ra ngoài sẵn, mắt long lanh chờ cô đem dọn đồ ăn lên bàn. Vừa đem món cuối cùng đặt xuống, cô đã bực bội kéo ghế ngồi đối diện anh, ức chế nhìn Dật Thương gắp thức ăn ngon lành, cô nói to: Ăn xong có trả công cho tôi không?
Dật Thương gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai, mắt anh nhướn lên nhìn Nghiên Mịch: Tay nghề của em thực không kém đi, mà còn ngon hơn. Anh luôn thích khen cô như thế.
Nghiên Mịch u ám nhìn lại, cô cũng ăn một miếng, nói tiếp: Tôi hỏi anh trả công ra sao, anh lại đi khen tôi, là muốn đánh trống lãng? Ăn quỵt là không được đâu, tổng giám đốc của tôi. Cô cố ý nhấn mạnh chữ tổng giám đốc, ý bảo là anh có tiền, có mọi thứ, không được quỵt công sức của cô.
Dật Thương rất thông minh, anh hiểu ý: Em yên tâm, em nấu cho tôi một bữa, tôi trả em một đêm sung sướng. Mắt có ý đen tối.
Nghiên Mịch khó chịu: Anh là đồ biến thái, tôi thèm cái cơ thể của anh sao?
Dật Thương cười dịu dàng: Ý của em là em chê một đêm chưa đủ? Được, sau này đêm nào cũng giúp em sung sướng, thân này bán cho em. Dật Thương hình như đã nghĩ tới việc cả đời này lấy Nghiên Mịch về, nấu cho anh ăn.
Nghiên Mịch dùng ánh mắt phức tạp, bĩu môi: Anh đừng có nằm mơ, với trình độ kém của anh trên giường, tôi không hứng thú. Quả thực cô... cũng có chút muốn. Nhưng lại dối lòng.
Dật Thương đặt đôi đũa xuống bàn, anh chống hai tay ở má, chớp chớp mắt đáng yêu: Lúc trước tôi nhớ chúng ta chưa từng làm tình, em một mực gìn giữ bản thân, bây giờ lại nói tôi trình độ kém, là muốn thử xem trên giường tôi mạnh bạo và tuyệt vời ra sao ư?
Nghiên Mịch á khẩu, cô sặc hết cơm, nhanh nhẹn với tay sang cốc nước bên cạnh, cô trấn an mình bằng cách uống một ngụm nước nhỏ. Nghiên Mịch hít một hơi sâu nhìn Dật Thương: Phải, tôi là muốn xem xem anh tuyệt vời như thế nào đây, anh Thương? Ánh mắt cô bỗng trở nên sắc bén. Được, đã nói thế thì tôi chiều anh nhé. Xem anh đáp ra sao.
Dật Thương sáng rực tia lửa trong lòng, anh ngây ngô tin lời, câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Nghiên Mịch: Vậy mau đi thôi, em ăn xong chưa, chúng ta cùng nhau làm chuyện đại sự nào.
Nghiên Mịch không ngờ anh có thể nói câu này thẳng thắn, chết tiệt, cô tự hại mình rồi, dâng mình cho một con sói đói khát tình như Dật Thương, số cô... thảm rồi!