Phập!
_Chà,ngay giữa hồng tâm.Bạn bắn giỏi thật Oscan nhỉ.
_Thường thôi.Đến bạn đấy.
Phập!Mũi tên thứ nhất bị chẻ đôi.
_Woa,Reven,bạn giỏi quá.Làm mũi tên của mình bị chẻ đôi rồi.
_Thường thôi.Đến bạn.
_Thôi không thi nữa.Thế nào cũng thua!
_Hì,nhụt chí nhanh thế?Chà,đến giờ mình phải học với bố rồi.Cậu đi cùng mình chứ?
_Ừ.
Hai đứa trẻ bước nhanh đến chính điện phía tây,nơi chỉ dành riêng cho việc tập luyện phép thuật.
_Đúng giờ nhỉ,con gái.Oscan,cháu muốn tập chung với Reven không? -
Anh vừa hỏi vừa khoác bộ áo choàng đen lên áo giáp.
_Dạ không ạ,cháu chỉ muốn xem thôi.
_Thế cũng được.Reven,chuẩn bị xong chưa con gái?
_Dạ rồi ạ. - Reven bước ra cùng bộ giáp trắng cùng áo khoác trắng bay trong gió.
_Nào,con còn nhớ những gì ta dạy con lần trước chứ?
_Sao lại không ạ? - Vừa dứt lời,cô bé phẩy nhẹ bàn tay.
Ầm!Vách “núi đá” giờ đây chỉ còn là một “đống đá” trước chưởng lực của Reven.
_Giỏi..giỏi lắm..
Chính anh cũng không hiểu tại sao con bé lại giỏi đến thế trước những phép thuật hủy diệt.Hôm qua chỉ dạy nó dùng phép thuật đập vỡ tảng đá,hôm nay nó đã phá được cả núi đá.Một sức mạnh tuyệt vời!Nhưng là tốt hay xấu?
_Con còn nhớ cách hồi phục một thứ đã bị hủy chứ?
_Dạ dĩ nhiên là còn.Nhưng mà to thế này thì..không biết được không nhỉ? - Dứt lời,Reven lại vẫy tay.Núi đá đã phục hồi một nửa lại như lúc đầu.
_Thế này là tốt lắm rồi.Cần tập luyện thêm thôi.Hôm nay tập kiếm.Nào,rút kiếm ra!
_Vâng!
Choeng choeng!Tiếng kiếm va vào nhau nghe như điệu nhạc lạnh lùng.Hai thân hình nhanh nhẹn tránh đường kiếm của nhau,trông như một điệu múa.Cuộc đấu kiếm diễn ra càng ngày càng nhanh.Bây giờ,chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi,thắng thua sẽ được quyết định.
Choeng!Thanh kiếm của Reven rơi xuống.Anh dừng lại,thở hổn hển.Trình độ kiếm thuật của con bé tiến bộ quá nhanh!Chỉ vài tuần nữa nó sẽ dễ dàng đánh bại anh...
_Hic,đau quá.Bố sao lại dùng đòn đó với con,bố chưa dạy con mà!
_Ơ..Vậy à?Bố sẽ dạy con lần tới,được chưa nào.Hôm nay bố sẽ dạy con cách triệu tập linh thú.
_Linh thú?Tuyệt quá!
_Này,không dễ đâu nhé nhóc!
_Dạy cho con đi mà!
_Ừ.Được rồi.Tập trung tinh thần.Nghĩ về việc muốn gọi linh thú,sau đó tập trung tất cả sức mạnh tâm linh....-Anh chưa nói hết câu thì..
Xoẹt!Một tia sáng lóe lên.Sau đó là một con kỳ lân tuyệt đẹp!Con linh thú đầu tiên của Reven!
Khó tin.Đến anh cũng không thể gọi linh thú ngay từ lần đầu tiên.
Con linh thú khụy chân cúi chào chủ nhân của mình.
_Ôi,nó đẹp quá.Và cũng thật đáng yêu. -Reven thốt lên
_Chủ nhân gọi tôi có việc gì ạ?
_A,nó còn biết nói nữa.Tuyệt thật.
_Con giỏi lắm Reven.Linh thú biết nói chứng tỏ sức mạnh tâm linh của con rất tốt.
_Cảm ơn bố ạ.
_Linh thú,cho lui.
_Tôi chỉ nghe lệnh chủ nhân.
_Hả?
_Linh thú,cho lui-Reven ra lệnh.
_Tuân lệnh chủ nhân.
Con kỳ lân biến mất.Andre rất ngạc nhiên.Con linh thú này đúng là rất tuyệt.Cũng là do sức mạnh tâm linh của chủ nhân.Chà,hổ phụ sinh hổ tử...
_Bạn giỏi quá,Reven à.
_Giỏi gì đâu,chẳng qua là nhờ tập luyện thôi.
_Mình cũng muốn học với bố bạn,được không?
_Dĩ nhiên là được,bố mình sẽ cho phép thôi!
(to be continued..)