Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 57: Chương 57: Tái ngộ(2)




Cứ chợp mắt là những lời đó lại vang lên...Không thể ngủ được...

Nền trời ngoài cửa sổ đen kịt.

Thôi ta cứ đến suối Rainbow vậy....Sớm hơn nhưng lúc này thì sẽ không ai biết...Ta có thể đến đó một mình...

Nghĩ thầm,Reven khoác bộ chiến bào lên người.

_Triệu hắc kỳ lân.

Hắc kỳ lân như bước ra từ trong không khí.

_Sẵn sàng đợi lệnh.

_Đến suối Rainbow.-Hắc kỳ lân phi nước đại trên khoảng không đen kịt của màn đêm...

Một lúc sau...

_Đến nơi rồi,thưa chủ nhân.

Bình minh cũng vừa ló dạng.

_Tốt lắm.Cậu có thể lui.-Reven lên tiếng.

_Tuân lệnh.-Hắc kỳ lân biến mất.

Nơi này vẫn đẹp như thế...

Hít một hơi dài.Reven cảm thấy thật thư thái.

Dễ chịu thật..

_Reven!Thật là mừng khi thấy cô!Cô vẫn khỏe chứ? -Giọng nói của thần Shiva vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi bình minh.

_Ồ,thần Shiva.Tôi vẫn khoẻ.Thế còn ngài?-Reven trả lời.

_Tôi ấy á,vẫn thế thôi.Còn cô,khỏe thật không đấy?Trông cô rất mệt mỏi.

_Chỉ là mất ngủ thôi.Còn ngài,những vết thương trên người ngài là thế nào?-Reven hỏi.

_Ồ,chẳng có gì nghiêm trọng.Xây xát chút đỉnh thôi!Bây giờ cô nhắm mắt lại đi,có một người cô cần phải gặp đấy!-Shiva nói,dùng một tay che mắt Reven,tay còn lại đẩy Reven đi.

_Đây.Cô mở mắt được rồi.-Shiva mở tay bịt mắt Reven ra.

_Ngài...Nữ hoàng...Là ngài thật ư?...-Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.Giọng nói của...

_Gajira!...Là cậu?...Tôi...tôi...Không thể tin được!-Reven nói với một giọng vui mừng không thể tả.Nụ cười thật sự xuất hiện trên khuôn mặt cô lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày.

Cô chạy đến ôm chầm Gajira.

_Cậu không biết ta vui đến mức nào khi gặp lại cậu đâu.Ta cứ nghĩ...

_Là tôi đã chết rồi,phải không?-Gajira mỉm cười.

_Là ta đã mất đi,vĩnh viễn mất người bạn ta tin tưởng nhất!Ta nhớ cậu lắm,Gajira ạ.-Reven buông tay ra khỏi cổ Gajira,nhìn cậu,cô nở một nụ cười.

Mặt Gajira bỗng đỏ ửng lên.

_Tôi thật đáng trách đã để cho ngài phải phiền muộn.Xin ngài hãy...-Gajira bỗng quỳ sụp xuống.

_Thôi đi nào,ta đâu còn là nữ vương gì nữa!Ta chỉ là Reven,kẻ cần được cậu bảo vệ thôi,Gajira.-Reven đỡ Gajira dậy.

_Tôi biết thế nào cô cũng muốn gặp cậu ấy mà!-Giọng Shiva vang lên.

_Thật không biết dùng lời nào để cảm ơn ngài,thần Shiva.Xin nhận của tôi...-Reven định quỳ xuống,thần Shiva ngăn cô lại.

_Ậy,đừng làm thế!Tôi không dám nhận đâu!Cô chỉ cần nghỉ ngơi thật nhiều để nội thương và phép thuật hoàn toàn hồi phục là tôi đã mừng lắm rồi.Hứa với tôi nhé!-Shiva nháy mắt.

_Ừm.Tôi hứa.-Reven cười.

_Tin tôi chưa,Gajira?Lúc cậu ấy vừa tỉnh dậy tôi mà không cẩn thận thì bây giờ chẳng còn đứng đây rồi..-Shiva thở dài,giọng hơi ấm ức.

_Vậy ra vết máu trên bìa thư và vết thương của ngài là do…

_Ừm.Nhìn vậy mà cô còn hỏi à?

_Thôi,dù gì thì mọi chuyện cũng ổn cả rồi.Hai người hoà nhé!(cố không cười)-Reven nói.

_Sao cũng được.-Gajira nói,không nhìn Shiva.

_Quay về Ultimate thôi,không thì Kira và Blood lại lo.-Shiva nhìn mặt trời đang lên cao.

_Ultimate?-Gajira thắc mắc.

_Hiện tại Reven đang bị nội thương,Ultimate là thủ phủ của vương quốc phép thuật,nơi an toàn nhất để Reven dưỡng thương.-Shiva giải thích.

_Ngài bị nội thương ư?Có nặng không?-Gajira lo lắng hỏi dồn.

_Không sao cả,cậu không cần lo đâu Gaji.-Reven trả lời.

_Đi thôi.Không còn sớm đâu Reven.-Shiva hối thúc.

_Ừm.

Nàng vẫn thế…Xinh đẹp…Oai phong…Thanh khiết…Vẫn thế…Ta sẽ còn được bảo vệ nàng bao lâu?...Lạy trời…

(to be continued…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.