Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 14: Chương 14: Tears_Nước mắt




_Nữ vương,ngài đã cứu mạng tôi.Gajira này nguyện trung thành với người cho đến chết.

_Này,ta chưa muốn cậu chết đâu.Đừng nói thế chứ.-Cô nhoẻn cười.

_Nữ vương...

_Thôi cậu đi nghỉ đi.Trận chiến vừa rồi làm chúng ta hao tổn quá nhiều sức lực.

_Vâng.

Mệt...Mệt quá...Ta làm sao thế này?...Mọi thứ quay cuồng...Kiệt sức...

Phịch!Cô ngất đi.

_Nữ vương!Người làm sao thế?Nữ vương...

Mọi thứ nhòe đi.Tối đen.Giọng nói của Gajira văng vẳng...

Tối quá.Ta đang ở đâu?Nơi này là nơi nào?Im lặng quá.Những lần thế này đều có Oscan bên cạnh.Ôi,Oscan...Đôi mắt xinh đẹp hé mở.

_Nữ vương,người không sao chứ?

Bên cạnh cô là Gajira,hắc kỳ lân và tất cả linh thú.Tất cả trông đều rất lo lắng.Gajira mồ hôi nhễ nhại,lo lắng hỏi:

_Nữ vương,ngươi có sao không?Chúng thần lo quá.

_Ta không sao.Mọi người đừng quá bận tâm.-Cô yếu ớt trả lời

_Vậy chúng thần không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa.-Hắc kỳ lân nói.

Tất cả lui ra hết.Trong phòng chỉ còn lại một mình Reven.

Đi hết rồi.

Một mình.

Cô độc.

Buồn.

Tại sao lại buồn chứ?Ta đã có cả thế giới.Ta đã có tất cả những gì ta muốn có,sao ta lại buồn?Ta rất vui.Rất vui...

Tong.

Nước mắt nhỏ xuống.

Sao lại khóc?Từ nhỏ mẹ đã dạy ta không được khóc.Không khóc.Ta không khóc...

Tong.

Một giọt nước mắt nữa nhỏ xuống.

Không khóc...

Tong.

Lại một giọt.

Nhớ.

Nhớ người ấy.

Nhớ lắm.

Người ấy đâu?

Sao không tới gặp ta?

Đau.

Nước mắt tuôn trào.

_Ôi...Oscan..Anh ở đâu?Anh có biết em nhớ anh lắm không?Tại sao anh không ra trận?Nếu anh mà giết em khi ấy,có lẽ còn dễ chịu hơn,anh biết không?!?

Thốt lên.

Ích gì?

Người ấy đang ở xa lắm.

Xa lắm...

Một đôi mắt buồn bã đang nhìn cô.Cô không hề biết có một người đứng đằng sau cánh cửa,nhìn cô.Người ấy buồn.Cô buồn,người ấy cũng buồn.Người ấy muốn nhảy xổ ra ôm chầm lấy cô,thét lên rằng người ấy yêu cô lắm.Người ấy không thể.Người ấy chỉ biết đứng nhìn,đứng nhìn cô đau khổ.

Đau.

Như dao cứa trong lòng.

Yêu thầm lặng.

Trái tim cô đã thuộc về người khác rồi.

Chỉ có thể là cái bóng...

Cái bóng luôn bảo vệ cô...

Khóc.

Nước mắt rơi.

Ích gì?

Không khóc...

Nước mắt lại rơi.

Không được khóc...

Nước mắt tuôn rơi.

Thầm lặng...

Yêu thầm lặng..

(to be continued)

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.