Reven khoác lại bộ chiến bào trên người,ngồi trên chiếc ghế của đế vương,theo dõi trận chiến.
Mọi chuyện đúng như ta nghĩ...Sắp chấm dứt rồi...Sắp chấm dứt rồi...
Oscan xông sập cánh cổng thành,phi vào trong lâu đài cùng bạch kỳ mã.
Sao im lặng thế này?...Cô ấy đâu rồi?...Hẳn là cô ấy đang ở phòng nữ vương...
_Phi thẳng đến phòng của nữ vương,bạch kỳ mã.
_Tuân lệnh.
Bạch kỳ mã nghe theo lời chủ nhân,phút chốc,nó đã đưa chủa nhân nó đến trước cửa nơi cần đến.
Đây rồi...Nơi này sẽ là nơi kết thúc mọi chuyện...Ôi...
Cạch.
_Re..Reven...
Cô đứng lên,quay lại nhìn anh bằng ánh mắt u sầu.
_Chàng đã đến.Hôm nay chúng ta hãy chấm dứt tất cả.Rút kiếm ra đi.
_Nàng vẫn thế.Ôi...Tại sao lại phải như thế này?...
_Rút kiếm ra đi,Oscan.Tôi không còn là Reven nữa.Tôi là nữ hoàng bóng tối,kẻ đã từng hủy diệt thế giới này.-Ánh mắt cô bây giờ đầy quyết tâm.Rõ ràng cô không hề muốn tiếp tục như thế này.
_Được.Nếu cô muốn,nữ hoàng bóng tối.-Bây giờ,cả hai đều để mặc mình cho lý trí điều khiển.Trong lời nói của họ gần như không cn sót lại dù là một chút tình cảm.
_Xin chỉ giáo.-Cô lạnh lùng nói.Sau đó tung ra một chiêu kiếm.
Keng!
_Quá dễ dàng.Cô nghĩ kỳ lân kiếm đánh bại được tôi ư?
_Ừ đấy.
Thanh kiếm bắt đầu xoáy mạnh trong không trung,sau đó đâm thẳng vào cánh tay Oscan.
_Tuyệt lắm,thế này mới là đấu chứ.-Oscan vừa dùng một tay ôm cánh tay còn lại đầy máu của mình,vừa nói.
_Không dám.
_Đến lượt ta.
Một chiêu kiếm tuyệt đẹp được tung ra.Những luồng sáng phát ra từ thanh kiếm,tạo thành một chiếc thập tự giá với một vòng tròn những ký tự xung quanh.
Phập!Xoẹt!
Ngay khi chiêu kiếm sắp chạm vào Reven,Gajira xuất hiện,chắn cho cô bằng tấm thân mình.
_Trời ơi,Gajira!Sao cậu lại...
Phịch!
Gajira gục xuống,trên người đầy những vết thương chí mạng.
_Nữ vương...Lần này thần đã bảo vệ được ngài...Thần đã có thể chết được nhắm mắt...
_Cậu...cậu ngốc lắm!Đồ ngốc!Cậu nghĩ cậu chết vì ta sẽ làm ta vui sao?!?Cậu ngốc lắm...
_Xin ngài đừng phí nước mắt vì tôi...Hạnh phúc lớn nhất đời tôi là gặp được ngài,chiến đấu bên cạnh ngài...Tôi đã có thể làm trọn lời thề...Trung thành..cho đến chết...
Đôi mắt của Gajira nhắm lại.
_Gajira!Đến cậu cũng rời bỏ ta sao?!?Tại sao vậy chứ?Tại sao...-Nước mắt rơi xuống.
Kẻ trung thành nhất cũng rời bỏ cô mà đi...
Lời tiên tri đã thành sự thật....
Ôi,tại sao ta lại làm thế chứ?Ta có lẽ đã giết nàng.Gajira,cảm ơn cậu...Nếu không có cậu,có lẽ ta đã phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ...Yên nghỉ,Gajira...Sau chuyện này,hẳn nàng sẽ rất hận ta...Nhưng biết làm sao?...Nếu không làm thế,nàng sẽ không có đủ can đảm để giết ta...
_Chiêu này cho Gajira.
Xoẹt!
Phụng hoàng kiếm.Oscan bị thương rất nhiều,nhưng không hề nguy hiểm.Và anh không hề biết rằng cô đã nương tay với anh.
_Kết thúc thôi,Reven.
Vù!
Gió nổi lên dữ dội
Xoẹt!
Thế kiếm quyết tử được tung ra.
Đế vương kiếm.
“Thế kiếm quyết tử.Vô cùng nguy hiểm.Giết chết đối thủ bằng một chiêu.Rất khó có thể phản công,nhưng một khi đối thủ phản công,kẻ phải chết chính là chủ nhân ra thế kiếm này.”
Đối với nàng,không có gì đáng ngại...Chắc chắn nàng sẽ phản công...Sau đó mọi chuyện sẽ kết thúc...
Đế vương kiếm ư?...Cũng tốt thôi...Mọi chuyện đã có thể kết thúc...
Kết thúc...
Cô nhắm đôi mắt giờ đây đầy những nước mắt lại.Tay cầm kiếm buông thõng xuống.Cô cúi đầu xuống như không muốn nhìn thấy điều sắp xảy ra...
Kết thúc...
Sao thế này...Tại sao nàng lại không phản công?...Không!...Dừng lại...Làm ơn dừng lại...Đừng....Đừng mà!...
Kết thúc...
Phập!
Thanh gươm sắc nhọn xuyên thẳng vào giữa ngực Reven.Máu tuôn ra ồ ạt.
_Không!Trời ơi,không!Tại sao vậy?Tại sao nàng không phản công?Tại sao?!?
Cô gục xuống trong vòng tay của Oscan.Bàn tay anh đẫm ướt máu của cô.
_Làm sao ta có thể phản công,một khi ta biết nếu ta phản công,người chết sẽ là chàng chứ....Làm sao ta có thể...
_Nàng không hận ta sao?!?Ta đã giết người cận vệ trung thành nhất của nàng,nàng không hận ta sao?!!
_Ta yêu chàng...dù chuyện gì xảy ra đi nữa,ta cũng mãi yêu chàng...
_Ta cũng thế...Nữ hoàng của lòng ta...Ta sẽ yêu nàng...Mãi mãi…
_Chàng chắc chứ?
_Ta thề có trời đất...Ta sẽ mãi mãi yêu một mình nàng...
Cô mỉm cười ngọt ngào.Nước mắt của cô và anh chảy xuống,hòa chung với máu...
_Chấm dứt...Mọi chuyện đã chấm dứt...
Đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm nhắm lại nhẹ nhàng.Đôi môi nở nụ cười hạnh phúc.
Cô sẽ bị bức ép vào giấc ngủ đông dài hạn...
Bởi chính bàn tay người cô yêu thương...
_Re..Reven...Tỉnh lại đi!...Nàng đừng đùa với ta nữa...Tỉnh lại đi...Ta xin nàng….
Sự thật là sự thật...Nàng đã ngủ rồi...Giấc ngủ đông dài hạn...
_Tại sao vậy Reven?...Tại sao vậy?...Nàng có biết nàng chính là lý do để ta tiếp tục sống không?...
Anh rút thanh kiếm của Reven ra.
Phập!
Anh cầm thanh kiếm,đâm thẳng vào ngực mình.Máu tuôn ra...
_Reven...Ta sẽ luôn ở bên nàng...
Anh gục xuống trên người Reven.Bàn tay họ đặt vào nhau,như không thể chia cắt họ...
Ngoài chiến trận...
Hực
Một cơn đau nhói lên trên lồng ngực của những con linh thú.Chủ nhân chúng gặp chuyện...
_Có chuyện rồi.Ta không đấu với ngươi nữa.
Hắc phụng bay hết tốc lực về lâu đài,mặc kệ những vết thương đang rỏ máu và những mũi tên đang bắn thẳng vào nó.
Linh thú khác dường như cũng hiểu đang có chuyện xảy ra.Hắc kỳ lân,hỏa sói,hắc long cũng lao về lâu đài với tất cả sức lực còn sót lại,mặc kệ con đường chúng đang đi đang thấm máu của chính chúng...
(to be continued)
_