Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 34: Chương 34: Tử chiến(Trận chiến cuối cùng)(8)




Reven nằm trên giường,tay và vai được băng bó một cách cẩn thận,nhưng chất độc vẫn còn.Mồ hôi nhễ nhại khắp người Gajira.Anh ta đã rất cố gắng để làm Reven khỏe lại.

Làm ơn đi,nữ vương...Làm ơn tỉnh lại đi...Tôi có lỗi với ngài...Tôi đã không bảo vệ được ngài...Tôi xin lỗi...Tỉnh lại đi...Làm ơn...

_Nữ vương không sao chứ,Gajira?-Một chàng trai tuấn tú,khoác trên người chiếc áo choàng đen.Trên vai là một con chim ưng đen tuyền.

_Mi là ai?

_Là tử thần.Chính là kẻ đã đưa cho Reven mảnh giấy ghi lời tiên tri.Cô ấy không sao chứ?

_Tôi không biết.Cô ấy đã ổn,nhưng vẫn chưa tỉnh lại.Tôi rất lo.

_Để ta xem.

Tử thần bước gần đến chỗ Reven,nâng cánh tay bị thương của cô lên.

_Loại độc này là độc của một loại rắn sống ở địa ngục.Nó không nguy hiểm nhưng sẽ làm người trúng phải nó bị hôn mê rất lâu,có thể là vĩnh viễn.Người có sức mạnh tâm linh càng mạnh thì độc càng có tác dụng nguy hiểm hơn.

_Có thuốc giải chứ?

_Có.Xem này.

Tử thần kề nhẹ đôi môi của mình lên đôi môi Reven.Anh ta đang hôn cô.

_Mi làm gì thế hả?-Gajira tức giận lôi tử thần ra.

_Xem đi.

_Khục khục...Khục...-Reven ho sặc sụa ra một vũng máu đen.

_Nữ vương!Ngài không sao chứ?

_Hộc...Ư...Ta không sao...

_Tốt quá.Tôi lo cho ngài lắm.

_Ơ,tử thần.Anh đến đây làm gì thế?

_Để giúp cô chứ làm gì.Tôi mà không đến là cô ngủ luôn rồi đấy.

_Cảm ơn anh.Ư...-Reven cố gượng dậy.

_Đừng cố gượng dậy.Cô không đủ sức đâu.Tuy máu độc đã ra hết nhưng dù gì nó cũng làm cho cô kiệt sức.

_Tôi cần phục hồi sức lực ngay!

_Coi nào,đừng cố chấp.

_Tôi cần phải trợ giúp linh thú của tôi!

_Thôi được.

Anh ta lấy ra một con dao với hình thù khá kỳ quặc.

_Anh làm gì thế?

_Giúp cô phục hồi sức lực chứ làm gì.Đưa tay cô đây.Bên bị thương ấy.

_Đây.Anh định...

_Sẽ đau đấy nhé.

Xoẹt!

_Á!

Máu phun ra từ vết thương của mũi tên khi nãy,vừa bị tử thần rạch rộng ra.

_Anh làm gì vậy hả?!?

_Nhìn vết thương kìa.

Vết thương đang từ từ lành,để lại một vũng máu đen trên mặt đất.

_Đó là máu độc tích tụ trong vết thương.Con dao của tôi làm từ phép thuật nên nó tự chữa lành vết thương.Bây giờ hồi phục rồi,cô định làm gì?

Reven bước xuống giường.Cô đến gần cửa sổ nhìn ra chiến trận,mở toan nó ra.

_Làm thế này.

Uỳnh!

Một luồng sáng mang sức mạnh hủy diệt khủng khiếp giáng xuống,nổ tung dưới chiến trận...

_Phù,nhận được tín hiệu,linh thú sẽ hiểu là tôi đã khỏe và luôn luôn giúp chúng.

_Cái đó mà là tín hiệu?

_Ừ.

_Là phép thuật hủy diệt thì có.

_Trông thế chứ nó chỉ đủ làm binh đoàn thần linh bị thương hàng loạt thôi.Đối với quỷ thì nó vô dụng.

_Cô lợi hại thật đấy,nữ hoàng!

_Cảm ơn lời khen,tôi gọi anh là gì?Chắc hẳn tử thần cũng có tên chứ nhỉ?-(cười)

_Dĩ nhiên,tôi là Blood,thưa nữ vương.

_Cứ gọi tôi là Reven,không cần khách sáo.Dù gì anh cũng đã cứu mạng tôi.

_Không cần khách sáo.Tôi phải đi đây.Tạm biệt.

_Ừm.Tạm biệt.Mà anh đi đâu thế,Blood?

_Đi xuống giúp binh đoàn của cô cho bọn kia “tử ẹo“.Bọn chúng làm tôi ngứa mắt lắm rồi!

_Ừm(cười).Tạm biệt.

Blood vẫy tay rồi biến mất.Reven quay lại,mỉm cười với Gajira.

_Cậu vất vả quá,Gajira.Cậu có thể nghỉ ngơi.

_Vâng,thưa nữ vương.

Chỉ huy đã tỉnh dậy...Sức mạnh của ngài tăng lên gấp bội sau khi nhận được”nụ hôn của tử thần“....Binh đoàn bóng tối như hổ thêm cánh...Càng ngày càng thú vị....

(to be continued)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.