Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 60: Chương 60: Vạch trần




Một ngày mới…

_Es nói thật không?Chị ấy đẹp lắm à?-Roly háo hức

_Thật đó,chị ấy đẹp cứ như “Thánh nữ” trong bức tranh của bố Roly nữa,thậm chí còn đẹp hơn nữa kìa.-Es khẳng định.

_Vậy à?Roly cũng muốn xem mặt chị ấy nữa!

_Chị ấy có lý do gì đó mà không muốn ai thấy rõ dung mạo của mình.-Es trả lời.

_Kì lạ,không muốn ai thấy dung mạo của mình,mà theo lời kể của em thì lại rất xinh đẹp.Và cô ta là ai mà thần Shiva lại phải đích thân bảo vệ và đưa đến đây?-Kira thắc mắc.

_Hay là…

Araki nghĩ ra cái gì đó.Cậu thì thầm vào tai ba người bạn của mình.

_Không được đâu!Chúng ta không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra!-Kira phản đối.

_Không có gì đâu,không phải cậu cũng muốn nhìn rõ dung mạo của “thánh nữ” sao?

_Ừ thì…-Kira bôí rối

_Vậy nhé!Chúng ta đi thôi nào!-Araki nói.

_Anh Araki,em sợ…-Es ngập ngừng.

_Không sao đâu,sẽ không sao đâu.Anh hứa với em đấy.-Giọng nói của Araki lúc nãy cứng rắn bao nhiêu,bây giờ dịu dàng bấy nhiêu.

Lâu đài của thần Shiva…

Reven ngồi tựa lưng vào gốc cây liễu xanh mướt cạnh dòng suối.Bầy chim sẻ nhỏ nhắn bay đến đâu trên vai cô. Đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng không hư vô…

Thanh bình…Tại sao mọi thứ cứ phải bị kết thúc khi sắp đạt tới đỉnh điểm của cái gọi là “hoàn hảo” vậy?... Ôi..Giá mà ta không bị thương…

_Tiểu thư Reven.-Giọng nói của Kira vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Reven.

_Ồ,chào Kira.Cậu bỏ thời gian đến đây thăm tôi,thật vinh hạnh quá.-Reven nhìn Kira,chào hỏi than mật.

_Vâng,thật ra…Tôi có nghe thần Shiva nói rằng tiểu thư rất giỏi về kiếm pháp.Ngài có thể đấu với tôi không?Tôi muống được học hỏi them.

_Ông ấy nói vậy sao?Cũng được thôi,nếu cậu muốn,Kira.-Reven đứng dậy,hoàn toàn không phòng thủ.

Keng.

Đường kiếm hiểm hóc của Kira bị cản lại.

Vừa một khắc trước đó thanh kiếm vẫn còn trong bao,thế mà giờ đã được tuốt ra và chặn dễ dàng đường kiếm của mình…Lợi hại…

Keng keng keng.

Từ trước đến giờ chưa hề có ai có thể chặn được thế kiếm liên hoàn của mình…Cô ta thì chặn quá dễ dàng…Mạnh quá…

_Kết thúc nhé,Kira.

Keng.

Bịch.

Hai thanh kiếm chạm mạnh vào nhau.Kira ngã xuống.

_Cậu giỏi lắm,Kira.Không hổ danh kiếm sĩ giỏi nhất thành Ultimate.Rất thông thạo kiếm pháp.-Reven đưa tay có ý muốn đỡ Kira dậy.

_Tiểu thư quá khen,quả thật tôi không dám nhận.Khi đấu với tôi,ngài chỉ dùng thế thủ,không hề công cho đến phút chót.Tôi còn quá kém cỏi.-Kira nắm tay Reven,gượng dậy.

_Không nên nói thế.Cậu có thể đấu với ta được như thế là rất khá rồi.-Reven mỉm cười.

_Ơ…Cái gì kia?-Kira tỏ vẻ ngạc nhiên.

Reven bất giác quay lại,thì…

Vù.

Bộp.

Reven chỉ cảm nhận được cái lạnh của thanh kiếm sượt qua mặt mình và tiếng gió rít bên tai.Chiếc mũ trận rơi xuống đất,mái tóc vàng xổ ra, óng ánh trong những tia nắng mặt trời.

_....-Kira đứng chết lặng.

_Es nói đúng.”Thánh nữ“.Thật ra cô là ai,tiểu thư Reven?-Araki lúc này mới bước ra từ đằng sau cây đại thụ to lớn.

Phập.

Thanh kiếm của Reven phóng ra,ghim thẳng vào cây đại thụ,sát sạt cổ Araki.Nó rung lên bần bật,trông thật đáng sợ. Ánh mắt Reven đầy sự phẫn nộ,nhưng từ từ dịu xuống.

_Cậu không hề biết tại sao tôi giấu dung mạo của mình, đúng không?-Reven bước tới chỗ Araki đang đứng,rút thanh kiếm ra,gí sát cổ Araki.

_Đúng.-Araki trả lời,không hề sợ hãi.

_Vậy cậu không hề biết lý do, đúng không?

_Đúng.-Araki trả lời.

_Mỗi người đều có một bí mật.Cậu không nên vạch bí mật của người khác ra nêú chưa biết tại sao bí mật ấy được giữ kín. Đừng bao giờ để chuyện này lặp lại,hiểu chứ?-Reven bỏ thanh kiếm ra khỏi cổ Araki.Cô lượm chiếc mũ trận lên, định đội nó trở lại,bỗng…

_Hộc…Hộc…-Reven khuỵ xuống,một tay chống mạnh thanh kiếm xuống đất để đừng đổ quỵ,một tay bóp chặt lồng ngực,thở khó nhọc.

Đau…Đau quá…Khắp người ta như bị lửa thiêu đốt…Khó chịu quá....Ta...không thở được…

_Tiểu thư Reven!Ngài làm sao vậy?!?Chúng tôi xin lỗi…Ngài làm sao vậy?!?-Araki hốt hoảng.Kira,Es và Roly cũng chạy đến,vẻ mặt họ đều hiện rõ sự sợ hãi và lo lắng.

_Tôi sẽ đi gọi Blood và thần Shiva.-Kira nói.

_Đừng…Kira…Đừng…Tôi xin cậu…Tôi không sao đâu…Tôi không muốn họ phải lo lắng vì tôi thêm nữa…Đừng gọi họ…-Reven ngăn Kira lại, ánh mắt như đang cầu khẩn.

_Đưa cô ấy đến gốc cây đại thụ đi.-Araki đưa Reven đến nằm nghỉ dưới bóng mát của cây đại thụ to lớn.

_Chị Reven…Chị không sao chứ…-Es bật khóc.

_Không…Không sao đâu…Mọi người đừng lo…Á!-Reven bỗng thét lên vì đau đớn.

_Ôi trời,khắp người cô ấy nóng ran như lửa vậy.-Kira lo sợ.

_Chất độc…Nó lại tái phát…Nhưng không sao…Tôi sẽ khỏe lại ngay thôi..Mọi người đừng lo…-Reven cố gượng cười.

_Chất độc?Là loại gì?Tại sao cô lại bị?-Kira hỏi dồn.

_Chẳng qua là do nội thương thôi…Cậu không cần lo…

_Ngài bị nội thương ư?Thế mà tôi lại bắt ngài đấu với tôi…Ôi..Tôi…

_Không sao…Không phải tại cậu đâu Kira…Ư…-Reven rên lên.

Cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân vội vã vang lên.

_Reven,không xong rồi!Họ đã quay lại!-Gajira hoảng hốt.

_Cái gì?Họ quay lại rồi ư?Sao lại là lúc này?!?-Reven kinh ngạc.

_Ngài làm sao vậy?-Gajira chạy đến.

_Chất độc…Không hiểu sao lại phát tán…

_Không xong rồi,không nhẹ chút nào đâu.Chúng ta phải đi ngay,họ đang ở đây đó.Blood đang giữ chân họ.

_Được.-Gajira đỡ Reven dậy.

Ầm.

Cánh cổng bị phá sập bởi một sức mạnh phép thuật kinh khủng.

Blood chạy vào,vẻ mặt lo sợ.

_Chúng ta phải đi ngay,họ phá cổng rồi và sẽ ùa vào đây ngay đấy!

_Không kịp rồi…-Gajira lên tiếng,nhìn vào những chiến binh lão luyện đứng sau lưng Blood.

Làm sao đây?...

(to be continued..)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.