“Em nghĩ vẫn là giao cho ba đi! Nhủ danh gọi cục cưng tốt lắm, dù sao đều như vậy lâu rồi.” Biện Bạch Hiền nghĩ lại nói.
“Cũng tốt, ngày mai anh cùng em đi bác sĩ xem, nếu vết mổ đã lành, qua vài ngày chúng ta đi kết hôn. Em nói đến
Hà Lan hảo hay là Đan Mạch hảo?” Nói lời này Phác Xán Liệt ngẩng đầu
nhìn trần nhà, còn thật sự lo lắng nên đi đâu kết hôn đây.
“Được rồi, chuyện này nói sau! Bây giờ chủ yếu là, làm cho em rời khỏi cái giường chết tiệt này.”
Nằm trên giường lâu ngày bị người khác
hầu hạ, Biện Bạch Hiền sợ mình sẽ biến thành một con heo phì, dù sao ăn
mà không vận động sẽ bị béo phì.
Phác Xán Liệt tới gần y, cơ hồ đều áp sát mặt, hô hấp thở ra nhiệt khí phu trên mặt, làm nổi một trận da gà.
Biện Bạch Hiền cười dữ dội, đẩy kẻ kia
ra: “Anh muốn làm gì a? Mau cất ánh mắt của anh, có……. Ha ha……” Y ôm
bụng cười trên giường.
“Em thật đúng là không có ý tưởng gì cả! Thật là… cười cái gì a?” Thì thầm, Phác Xán Liệt chạy đến gương to liền thấy.
“A! Đây là cái gì, ghèn…… anh đường đường là Phác Xán Liệt thế nhưng lại mang thứ ghèn này nọ cùng thân ái của
anh nói chuyện tình nửa ngày. 55555…… anh không muốn sống.” Phác Xán
Liệt dậm chân còn kém không có lăn lộn trên sàn nhà.
Biện Bạch Hiền nhìn hắn trước mặt làm bộ
dạng như tiểu hài tử, cái dạng này Phác Xán Liệt sợ chỉ là có chính mình thấy qua thôi, trong mắt người ngoài, nam nhân này là một đại nam nhân
thành công đúng mực, chính là ai có thể nghĩ đến phía sau còn có bộ dạng khác?
Tên cục cưng đã được định rồi, lão nhân
gia trái phải chân nhắc, ngày 29 sinh ra, cũng chính là trước một ngày
đầy đủ mới được lão nhân gia công bố.
Phác Duyệt Bảo – một cục cưng mang đến nhiều niềm vui sướng cho nhiều người.
…
Bác sĩ chuẩn đoán bệnh nói Biện Bạch Hiền đã hoàn toàn khỏe lại, vào lúc ban đêm y đã bị Phác Xán Liệt lôi dậy đi Đan Mạch, vì nơi đó kết hôn sẽ đảm bảo tương lai một họ một chút.
Dù sao cục cưng đã có Phác lão gia lo, không tới phiên Biện Bạch Hiền quan tâm, Hoa Thiên Tưởng cũng thừa dịp đem người nào đó đưa lên máy
bay, vạn nhất đến lúc đó có người hối hận thì sao?
Hiện tại y là lão bà của hắn? Đứa nhỏ cũng có rồi, cười đến đường làm quan rộng mở a!
Cục cưng đầy tháng, tỷ tỷ hắn từ Mỹ mang theo hai cháu ngoại trai trở về.
Nhìn thấy nữ nhân kiêu ngạo kia xuất hiện trước mặt,Phác Xán Liệt mặt đều tái đi, tuy rằng là tỷ tỷ hắn bất quá
nàng từ trước đến giờ lấy khi dễ Phác Xán Liệt làm niềm vui, còn có Phác Xán Liệt có thể đi lên con đường bây giờ, nàng cũng có công lao trong
đó.
“Ba, con về rồi.” Đứng ở cửa mở kính râm ra, đúng là tỷ tỷ Phác Xán Liệt —- Phác Thiên Duyệt.
“Ông ngoại, chúng con cũng về rồi.” Song bào bề ngoài giống nhau như đúc, đồng thanh nói.
Phác lão gia cười đến vui vẻ, liên thanh
nói: “Ngoan, ngoan, tiểu Duyệt. Để Tường tẩu mang giúp hành lý lên lầu
đi, thuận tiện mang hai đứa nhỏ đi tắm một cái, buổi tối nay là tiệc đầy tháng của thọ tinh của chúng ta.”
“Con biết rồi ba, sẽ không chậm trễ đại
sự bảo bối kim tôn của ba.” Phác Thiên Duyệt cười như kẻ trộm. Nhìn Phác Xán Liệt nháy mắt.
Làm cho Phác Xán Liệt một trận hết hồn.
Biện Bạch Hiền sinh con chỉ có Phác lão gia biết, lúc Biện Bạch Hiền đến đây ở cũng lấy cái cớ khác, mọi người chỉ biết nam nhân là đại thiếu
gia gọi thân mật bằng vợ, hơn nữa đã ra nước ngoài đăng ký kết hôn.
Bởi vì chuyện Phác Xán Liệt , Phác gia người làm nhiều năm sớm biết, cho nên cũng chỉ thấy rồi thôi.
Phác lão gia đối với sự tồn tại của cục cưng giải thích là Phác Xán Liệt thuê người sinh ra.
Cho nên Phác Xán Liệt nhìn nữ nhân lấy
khi dễ làm niềm vui, cười như kẻ trộm như vậy. Nghĩ trong bụng không
biết chuyện kia có hay không bị phát hiện rồi.
Ngay lúc Phác Xán Liệt tâm tư tha thẩn, song bào đã chạy đến nôi bên cạnh ông ngoại, nhìn đứa nhỏ trong nôi.
Bé trai bên trái mặc áo lam thủy thủ nói: “Ông ngoại, này chính là tiểu bảo bảo của cậu sinh sao?”
Bé trai bên phải mặc áo trắng thủy thủ liếc đệ đệ một cái: “Cậu là nam nhân sinh không được cục cưng. Huân, thật bổn.”
Tương Húc Huân là bé trai mặc áo lam, đô khởi miệng nói: “Xa ca mới là ngu ngốc! Không có cậu cũng sẽ không có cục cưng.”
Tương Húc Xa chống tay lên thắt lưng, lớn tiếng nói: “Huân, chính là ngu ngốc. Cậu chính là người cung cấp tinh
trùng, là không có khả năng sinh cục cưng.”
“Ta lại không có nói cậu sinh. Ai nói
người cung cấp tinh trùng không thể sinh em bé, ta biết hiện tại nam
nhân đều có thể sinh em bé. Xa ca mới là ngu ngốc.”
Phòng khác toàn người lớn, bị hai đứa nhỏ 5 tuổi nói những lời này đều bị dọa.
Phác lão gia đi ra: “Thiên Duyệt, con sao lại tụi nó như vậy, ba bất qua một tháng không đến, bọn họ học cái gì vậy a!”
Phác Xán Liệt bên cạnh hắc tuyến, nghĩ thầm: cũng may hôm nay Biện
Bạch Hiền đi ra ngoài giúp đứa nhỏ mua quà (y kiên trì không cần Phác
Xán Liệt bồi, phải chính mình quyết định mua quà cho đứa nhỏ) nếu không
nghe được hai đứa này nói chuyện, sợ là bị dọa đến ngất.
Phác Thiên Duyệt cười mỉa: “Bọn họ có thể không cẩn thận nhìn thấy tiểu thuyết của con trong phòng khách…… con
lên lầu trước.” Nói xong, vội trốn, cũng bị lão nhân gia biết đây là kết quả nàng giáo dục hai đứa con, sẽ chết rất thảm.
Hai tiểu tử bị ông ngoại rống đến dọa người, chính là cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cục cưng, mở mắt nhìn bọn họ.
“Cục cưng tỉnh, hảo đáng yêu nga!” Lại đồng thanh nói.
“Cục cưng, ca ca hôn một cái.” Tả hữu khởi công, rồi mỗi người đều hôn nhẹ lên môi non mềm của cục cưng.
“Oa oa……” Có sắc lang, đem nụ hôn đầu
tiên trả lại cho ta. Cục cưng trong lòng khóc thét, gặp chuyện không
thích lập tức khóc lớn gào to.
“Xảy ra chuyện gì, sao lại khóc a?” Lão nhân gia lập tức nhìn hai đứa nhỏ biến thành tượng đá.
“Bị cục cưng chán ghét, con không cần a!” Khóc lóc chạy lên lầu, lưu lại một Phác lão gia đầu óc mờ mịt cùng Phác Xán Liệt, không ai hiểu nụ hôn đầu tiên của cục cưng bị mất thế nào.
Vào lúc ban đêm, buổi tiệc đầy tháng của
cục cưng rất thành công, hiện tại ai ai không biết Phác gia có hậu, lão
nhân gia được người khác chúc mừng đến cười toe tóe.
Biện Bạch Hiền cũng được long trọng giới
thiệu cho Phác Thiên Duyệt, mà thân là hủ nữ tác gia Phác Thiên Duyệt
đương nhiên không buông tha đề tài này, đối y hỏi đông hỏi tây, khiến
cho y xấu hổ không thôi, nữ nhân nói điều không kiêng kị, đồng tính, hậu đình, nam nam sinh tử.
Cho đến khi bị Phác Xán Liệt lấy cơ tha đi, hắn mang y đến một nơi yên lặng.
Bóng cây to lớn có thể ngăn cản tầm mắt người khác, chỉ cần bọn họ không nói qua lớn sẽ không ai phát hiện ra được.
“Mang em đến đây làm gì?” Biện Bạch Hiền hỏi nam nhân đang ôm y như con tôm.
“Sao có thể để em tiếp tục bên cạnh nữ
nhân độc hại kia a?” Theo trong ngực hắn ngẩng đầu, nam nhân hai tròng
mắt trong đem bị ngọn đèn phản xã lòe lòe tỏa sáng.
“Tỷ tỷ của anh thật lợi hại, còn có hai
cháu trai của anh, em nghe kể chuyện lúc chiều. Sau này, hy vọng cục
cưng không cần giống như vậy là tốt rồi.”
“Không cần nói đến nữ nhân kia. Hiền, hôm nay em vui không?”
Biện Bạch Hiền nghe bên ngoài truyền đến
tiếng cười liên tục, trên mặt lộ ra tươi cười: “Sao có thể không vui?
Hôm nay chính là ngày đầy tháng con của chúng ta mà, nghĩ lại một tháng
trước nó còn trong bụng. Hiện tại đã khiến mọi người tươi cười, còn có
gì so với chuyện gì vui hơn chứ?”
Cánh tay trên lưng càng siết chặt: “Anh cũng vậy. Hiền, anh thật sự rất cao hứng, hoàn hảo anh không có buông tha cho em.”
“Đúng vậy! Em cho tới bây giờ đều không
nghĩ tới sẽ có một ngày anh sẽ yêu em, em vẫn nghĩ đến mọi chuyện chỉ là giấc mơ của em mà thôi.”
“Hoàn hảo không phải mơ, anh yêu em. Hiền, sau này anh mỗi ngày sẽ càng yêu em, cám ơn em mang đến cho anh một bảo bối như thế.”
Em cũng yêu anh, Phác Xán Liệt .”
“Bùm” Đình việc sáng lạn bởi pháo hoa, đèn sáng rực rỡ, nở rộ trên đỉnh đầu của hai người đang hôn nhau.
Hoàn