Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 36: Chương 36: Em thích anh




Edit+Beta: Kem

Wattpad: NhaThi1789

Wordpress: Lemonicecream1789

Group FB: Lemon ice cream

- -----

Đường Tử Duyệt bất giác "bùm" một tiếng, vừa định đặt điện thoại xuống, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy tin nhắn của Lộc Tiểu Ngải.

Bây giờ cô chỉ quan tâm, quan tâm đến nữ thần, không quan tâm đến ai khác.

Đường Tử Duyệt cong môi nhìn tin nhắn, từ "thích" hiện ra trước mắt cô, ngay lập tức khơi dậy hứng thú của cô.

〈Tử Duyệt, cậu có thể nói cho mình biết cảm giác thích một người là như thế nào không?〉

... Đây là cái quái gì???

Cô dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi mở mắt ra nhìn lại, trên màn hình vẫn hiển thị tin nhắn đó.

Đường Tử Duyệt dần dần mở to mắt, dừng lại một chút, giống như nhìn thấy kỳ quan thế giới, không cần biết có ai nghe thấy không, trực tiếp hét lên một tiếng: "Aaaaaa....."

Chúa ơi, nick Lộc Tiểu Ngải bị hack, đúng không?!

Cô vuốt ngực vài cái, trong lòng thở dài, đây là lần đầu tiên cô gặp loại hành động này - có người đi hack tài khoản mà không phải lừa tiền, để hỏi những chuyện của một cô gái nhỏ?

Không biết cô đang nghĩ gì, có lẽ ở nhà chán quá nên ngáp một cái, nằm ngả nghiêng trên giường, "tặc" một cái.

〈Này, kẻ lừa đảo, tôi đã nhìn thấu anh rồi, tôi khuyên anh nên thừa nhận điều ngày càng sớm càng tốt.〉

〈Thích, yêu, ảo tưởng sao, cái này làm sao có tiền?〉

〈Chẳng lẽ tôi không nghĩ đến?〉

〈Anh không xem nick này là ai đã tùy ý trộm đi, một cô gái ngây thơ như vậy, chỗ nào giống anh?〉

〈Anh thật ngu ngốc?! A haha hahaha!〉

Lộc Tiểu Ngải nhìn những dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình, càng ngày càng hối hận vì bản thân hỏi câu này, hai má nóng lên lúc nào không biết, đau khổ đưa tay lên vỗ trán.

Đường Tử Duyệt lại ngáp vài cái, tự hỏi sao người nói dối này lại giống Lộc Tiểu Ngải như vậy, phải đợi lâu mới trả lời tin nhắn, là sợ hãi sao?

Cô cười hài lòng, quệt ngón tay lên, lật lại nhật ký trò chuyện vừa rồi, sẵn sàng đánh giá cao "thành quả tuyệt vời" của mình.

Chờ đã... Sao cách nhắn và giọng điệu của kẻ nói dối này lại giống Lộc Tiểu Ngải đến vậy?

Sao giọng điệu vẫn nghiêm túc như cũ?

Đường Tử Duyệt từ trên giường ngồi dậy, nhìn thẳng vào điện thoại, hừ một tiếng, thật muốn đến đưa cho Lộc Tiểu Ngải xem.

Sau một vài giây, cô chợt nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào màn hình, gõ vài từ:〈Con gái, là con phải không?〉

Sau đó, cô không chớp mắt chờ câu trả lời.

Lộc Tiểu Ngải thở dài, vùi đầu vào chồng sách, hít một hơi thật sâu, chậm rãi trả lời:〈Đương nhiên là mình.〉

Cô cảm thấy Đường Tử Duyệt chắc chắn vô cùng ngạc nhiên khi bị hỏi như vậy, vì thế nên nhắc cô:

〈Tử Duyệt, cậu có thể nói cho mình biết không?〉

Lúc cô nhấn nút gửi, nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc.

Lúc này Đường Tử Duyệt đang nằm trên giường, dường như cô nhận ra điều gì đó - nữ thần đang bỏ rơi cô, chắc cô đã thích anh trai nào đó.

Vài phút sau, Đường Tử Duyệt khó khăn ngồi dậy, nói với Lộc Tiểu Ngải:〈Quá phức tạp, bây giờ mình không thể nói rõ ràng với cậu. Đi ra ngoài, chúng ta gặp nhau trực tiếp nói chuyện.〉

Cô (ĐTD) dụi mắt, lau nước mắt không tồn tại, cô thật sự quá đáng thương.

Nhìn thấy câu trả lời, cuối cùng Lộc Tiểu Ngải cũng thở phào nhẹ nhõm, trả lời:〈Được.〉

Ước định nơi hai người hẹn gặp mặt xong, Lộc Tiểu Ngải lập tức từ ghế đứng lên, không nghĩ gì liền mang theo một cái túi vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng cô chưa kịp nhìn thấy cửa nhà thì chiếc cặp đã bất ngờ bị kéo lại.

"... Ơ, anh làm gì vậy!"

Lộc Tiểu Ngải có chút áy náy, không dám quay lại nhìn Lục Thời Xuyên, đành phải lên tiếng, chống lại anh mà đi về phía trước, hai tay vùng vằng cố gắng thoát ra.

Nhưng cô chống cự không thành công nên đành phải quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, không nói gì.

Cô khá sợ những suy nghĩ bây giờ của bản thân sẽ bị "phơi bày", vì vậy cô phải tạo cho mình vẻ ngoài dữ dằn một chút.

"Em đi đâu à?" Lục Thời Xuyên như không nhìn thấy phản ứng của cô, khẽ hỏi, ánh mắt rơi vào bóng dáng nhỏ nhắn của cô.

"... Á." Lộc Tiểu Ngải giờ mới nhận ra mình quá lo lắng, sốt ruột nên quên nói với Lục Thời Xuyên, sửng sốt một giây rồi vội vàng gật đầu.

"Em đi chơi với bạn trong lớp một lát." Lộc Tiểu Ngải giải thích, còn nói thêm: "Là người mà anh đã thấy mấy lần... À, nữ sinh ở trên cầu thang vội chạy trốn."

Lộc Tiểu Ngải cũng không sai, cô thật sự không biết dùng cách nào để giới thiệu Đường Tử Duyệt với Lục Thời Xuyên, tất cả những gì anh nhớ chỉ là những gì xảy ra hôm đó......

Lục Thời Xuyên nhẹ giọng "ừm", rồi nói: "Buổi tối ra ngoài một mìnhkhông an toàn, anh đi cùng em đến đó? "

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên trợn to hai mắt, cái này không được!

Cô chỉ muốn bí mật thảo luận với Đường Tử Duyệt về anh, vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy bất an, đi cùng anh chắc chắn cô sẽ không nói được gì.

"Không, không cần!" Lộc Tiểu Ngải xua tay, nhanh chóng liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: "Nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Em thường xuyên đi học về muộn. Bọn em hẹn ngay gần đây. Không sao đâu."

Lục Thời Xuyên nhướng mày nhìn cô, giọng nói dịu dàng: "Mấy giờ em về?"

"Mấy giờ... mấy giờ..." Lộc Tiểu Ngải do dự: "Aizzz, dù sao sẽ không muộn đâu, anh không cần lo lắng."

Cô lại nắm tay anh, lắc lắc: "Nếu muộn, em nhất định sẽ gọi điện cho anh. Anh có thể... ừm, đến đón em."

Trước đây nói ra yêu cầu thì khá dễ dàng nhưng bây giờ cô lại hơi xấu hổ.

May mắn là, sau khi Lục Thời Xuyên đồng ý, cô đã "thoát nạn" trong êm đẹp.

Sau khi hẹn Đường Tử Duyệt vội vàng ra khỏi nhà, vừa nhìn thấy cô liền gọi một tiếng, phấn khích xoa hai tay chạy đến, cúi người khẽ hỏi: "Cậu để ý anh trai nào? Hả?"

".... Mình không có!" Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng lùi lại một bước, mở to hai mắt nhìn cô.

Ngại sao? Nếu không sao tự nhiên không để ý ai lại hỏi câu kiểu này được? Đường Tử Duyệt nói đến loại chuyện này, mắt cô lóe lên: "Nhanh lên, mình hứa sẽ không nói cho ai biết."

"À đúng rồi, cậu hỏi mình cảm giác thích một người là như thế nào đúng không?" Đường Tử Duyệt đột nhiên nhớ đến, ngập ngừng vỗ vai cô hỏi: "Này, cậu còn không biết sao?"

"... Đúng vậy." Cuối cùng Lộc Tiểu Ngải cũng nói xong, lại bĩu môi nói: "Thật khó chịu."

Từ lâu cô đã coi Lục Thời Xuyên như một người thân, cũng giống như anh trai cô.

Đây rõ ràng là tình cảm gia đình... sao lại có chuyện thích được chứ?"

"Anh nào?" Đường Tử Duyệt không biết cô đang nghĩ gì, vì vậy cô nhắm mắt nói ra ý kiến ​​của bản thân: "Cậu không cần hỏi nữa vì cậu thích anh ấy rồi."

"Hả???" Lộc Tiểu Ngải nghe cô nói như vậy, vội vàng giơ tay lên, che miệng cô, lại vội vàng nhảy dựng lên: "Đừng nói, đừng nói,..."

Đường Tử Duyệt lắc đầu, gỡ tay cô ra, tay chạm vào đỉnh đầu cô để trấn an, nói: "Này, không nhất thiết đã là sự thật, có lẽ cậu chỉ có chút tình cảm với anh ấy thôi."

Cô đặc biệt tò mò không biết Lộc Tiểu Ngải đang nói đến anh trai nào, nhưng khi thấy phản ứng của Lộc Tiểu Ngải, cô không dám hỏi thẳng.

Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, nhỏ giọng nói rõ ràng: "Không phải chỉ có một chút, mà có rất nhiều, rất nhiều."

Về phần nguyên nhân, cô không thể nói rõ ràng. Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ cảm thấy thế này.

"Chính là như vậy, để mình nghĩ xem." Đường Tử Duyệt dùng ngón tay xoa cằm, suy nghĩ một chút: "Khi nhìn thấy anh ấy cậu có cảm xúc gì đặc biệt chẳng hạn như đỏ mặt, tim đập nhanh không?"

Không cần phải hỏi, chỉ cần nhìn cảm xúc bây giờ khi gặp Đường Tử Duyệt đã nói rõ tâm tình của cô. Lộc Tiểu Ngải có chút đỏ mặt, nuốt nước miếng, ừ một tiếng.

"Vậy nếu xa anh ấy một thời gian ngắn, cậu có buồn không?" Đường Tử Duyệt hỏi tiếp.

"Há... Có." Lộc Tiểu Ngải sốt sắng gật đầu, lo lắng dùng ngón tay nắm chặt góc áo.

"Ngay sau khi gặp anh ấy lại rất vui vẻ?"

".....Ừ."

"Đôi khi không thể không nhìn thấy anh?"

".....Ừ."

Nhưng khi thấy anh lại cảm thấy xấu hổ?"

".....Ừ."

"Không có lý do nhưng luôn cảm thấy tất cả những gì anh làm đều là ưu điểm, là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới?"

"Hả...... A???"

Lộc Tiểu Ngải mở to hai mắt nhìn, cảm thấy bản thân giống như bị cô cho đi lòng vòng.

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Đường Tử Duyệt nhanh chóng xoa đầu cô: "Mình hỏi cậu một câu nghiêm túc, không hề nói đùa với cậu."

"A? Cái gì, có chuyện gì......" Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Con của mẹ, chị đây sẽ giúp em nhận ra tình cảm trong lòng em." Đường Tử Duyệt vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào đầu cô: "Không cần lo lắng, ngẫm lại xem."

"Aizzz, thôi quên đi." Đường Tử Duyệt nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô, bộ dáng không có cách nào tự suy nghĩ, thở dài nói: "Từ từ, để mình đổi cách nói khác."

Sau đó, cô chớp mắt vài cái, vươn tay qua ôm vai Lộc Tiểu Ngải hỏi: "Có phải cậu cảm thấy bất kì nam sinh nào cũng kém hơn anh ấy, đúng không?"

Câu hỏi này thật dễ trả lời.

"Đúng." Lộc Tiểu Ngải gật đầu: "Không ai có thể hơn anh."

Đường Tử Duyệt vỗ tay, hai mắt chợt sáng lên: "Chúc mừng!"

Chúc mừng...... Cái gì???

Trong giây lát Lộc Tiểu Ngải hiểu ra ý cô.

Bây giờ nghĩ lại, cả ngày cô dính lấy Lục Thời Xuyên, trước kia còn có thể coi là theo bản năng ỷ lại.

Nhưng bây giờ?

Trong sinh hoạt hằng ngày đều có hình bóng quen thuộc của anh xuất hiện, gần như từng phút từng giây đồng hành với cô, tình cảm khăng khít, vô cùng thân thiết.

Thật ra, tình cảm của cô đối với anh đã sớm từng chút từng chút thay đổi, chỉ là mấy ngày nay cô mới phát hiện, lúc này mới bộc lộ hết ra ngoài.

Cô thích anh.

Lộc Tiểu Ngải sửng sốt một chút, mọi ý nghĩ trong đầu đều hiện lên, cuối cùng dừng lại ở câu nói cuối cùng, trong lòng "Bùm" một tiếng.

Cô đưa tay lên "Bốp" vỗ trán một cái, che đi đôi mắt vô cùng buồn khổ.

Xong rồi.

Tình cảm sâu sắc mà cô từng nghĩ chẳng có chút liên quan đến thứ gọi là "tình cảm gia đình".

Rõ ràng cô thích Lục Thời Xuyên.

Đã rất thích rất thích.

Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.